Cá Voi Cô Đơn

Chương 10: Cá Lớn Tự Ti

Chiêm Hỉ tránh được giờ cao điểm, cô ngồi tàu điện ngầm về nhà, rốt cuộc cũng có chỗ ngồi rồi.

WeChat ban ngày còn rất quạnh quẽ, lúc này đột nhiên náo nhiệt lên, đại khái bởi vì mọi người đều đã tan tầm.

Tuyển thủ số một là Lâm Nham.

[Lâm Nham]: Cô xin nghỉ bệnh sao? Có nghiêm trọng không?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Chỉ là cảm sốt bình thường, không có gì.

[Lâm Nham]: Xin nghỉ mấy ngày?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ngày mai nghỉ tiếp một ngày, sau đó sẽ đi làm.

[Lâm Nham]: Được, vậy cô nghỉ ngơi tốt đi, nhớ uống thuốc.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ừm, cảm ơn.

Tuyển thủ số hai là Vương Hách.

[Vương Hách]: Sao cô không trả lời tin nhắn của tôi?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Xin lỗi, hai ngày nay bị bệnh, luôn ngủ.

[Vương Hách]: Đã khá hơn chút nào chưa?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tốt hơn rất nhiều rồi, không còn sốt.

[Vương Hách]: Vậy cuối tuần này thế nào? Có rảnh không, tôi mời cô đi ăn.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Cuối tuần này không được, tôi phải chuyển nhà đến căn hộ thuê gần công ty, hay là cuối tuần sau?

[Vương Hách]: Cô thuê nhà à? Không phải cô đang ở nhà của anh trai sao?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Nhà của anh tôi cách công ty quá xa.

[Vương Hách]: Công ty của cô ở Thanh Tước Môn rất xa, vậy được, tuần sau gặp, ngày cụ thể thì tuần sau định.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Được (mỉm cười)

Tuyển thủ số 3 là nhóm "Bốn tiểu tiên nữ".

[DIêu Dĩnh]: A a a a a phỏng chừng đêm nay bà đây phải tăng ca đến sáng mất!! #Boss của tôi bức điên#

[La Hân Nhiên]: Vé xem phim & bắp rang.jpg

[DIêu Dĩnh]: Hứ!

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Các bạn à! Tớ đã thuê được phòng tốt rồi!!! (cười xấu xa)

[DIêu Dĩnh]: Quào! Hành động của cậu nhanh thế? Thuê chung hay thuê một mình?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Thuê một mình, ở cạnh công ty, tầm 10ph để tới đó. (chiến thắng)

[DIêu Dĩnh]: Dĩnh Dĩnh dáng thương rơi nước mắt hâm mộ... Khóc gào.jpg

[Bánh Pudding Trứng Gà]: @La Hân Nhiên @Triệu Tình Tình, hai người có rảnh thì tới chỗ tớ chơi! Chúng ta có thể ăn lẩu rồi! (nhe răng)

[DIêu Dĩnh]: Tiết tháo đâu??? (tức giận)

[La Hân Nhiên]: OK

[Triệu Tình Tình]: Tình Tình đang khổ cực làm bài tập, vẻ mặt chết lặng nhìn mọi người. Khóc lớn.jpg

Chiêm Hỉ hàn thuyên một vòng, bất giác mở WeChat của "Cá Cực Lớn".

Anh không đóng chế độ bạn bè với cô. Chiêm Hỉ nhìn nội dung anh đăng lên, không có một tấm hình chụp người nào, quanh năm suốt tháng chỉ đăng mười mấy bài, đa số là tác phẩm hoa giả, cùng triển lãm hoa.

Nghĩ đến anh đồng ý thứ sáu tới đưa hoa, tâm tình của Chiêm Hỉ khá tốt, nghĩ thầm, anh gõ chữ bị sai chính tả, vậy lúc nói chuyện liệu có vấn đề không? Đến lúc đó có thể mời anh uống café ở tầng 1 tòa nhà, cùng nhau tâm sự.

Không biết anh trông như thế nào, có một đôi tay đẹp như vậy, có phải người cũng sẽ trắng trẻo sạch sẽ không? Xem cổ tay hẳn là không mập, một anh chàng am hiểu thủ công, không chừng lớn lên có chút khí chất duyên dáng. Anh còn thích tạo hoa, nhất định sẽ không lôi thôi... Ôi! Anh ta sẽ không trang điểm luôn chứ?

Chiêm Hỉ bị ý nghĩ đột nhiên nhảy ra này làm cho hoảng sợ, cảm thấy cũng không phải không có khả năng. Yêu hoa, chứng tỏ anh ta thích đẹp, nhưng có thể tự trang điểm không?

Hiện tại đàn ông trang điểm rất nhiều, còn có người làm bác sĩ thẩm mỹ nữa!

Ngồi trên tàu điện ngầm, Chiêm Hỉ càng nghĩ càng thấy buồn cười, đối với việc gặp mặt "Cá Cực Lớn", cô không có chút nào khẩn trương, chỉ có chờ mong. Một chàng trai nhỏ thú vị, mặc kệ trông như thế nào, cô đều xem anh ta như bạn bè.

***

Thứ ba, Lạc Tĩnh Ngữ khởi công làm Lan Bạch Hạc, cũng được gọi là Chim thiên đường.

Hình ảnh của ba đóa Lan Bạch Hạc có nhiều khác biệt lớn, một đóa rất bình thường, một đóa chúi đầu xuống tựa như uống nước, một đóa khác như Đấng tối cao, ngẩng đầu giương mỏ, tựa như đang cất tiếng hót.

Đến chợ hoa mua ba đóa Lan Bạch Hạc còn phải chọn thật kỹ, không giống như làm hoa giả, muốn thành dạng gì cũng đều có thể.

Làm Lan Bạch Hạc không khó, trong bụng chim là bông gòn, Lạc Tĩnh Ngữ làm một ngày đã xong ba đóa, chụp ảnh gửi cho "Bánh Pudding Trứng Gà" kiểm duyệt, tiếp tục có được khen ngợi và khích lệ.

Lạc Tĩnh Ngữ nói cho cô kế hoạch của mình.

[Cá Cực Lớn]: Ngày mai tôi phải làm mười lá Hãn Tích.

Chiêm Hỉ không hiểu, cho rằng anh gõ sai chữ.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Gì? Công trạng* gì?

(Ji: Chữ Tích trong Hãn Tích nghĩa là công trạng)

[Cá Cực Lớn]: Hãn Tích, là tên của nó, chậu Vận May Tới còn cần rất nhiều lá, cô xem hình đi.

[Bánh Pudding Trứng Gà]:...

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Sao có tên kỳ lạ như vậy? (lau mồ hôi)

[Cá Cực Lớn]: Không phải tên tôi đặt đâu! Nếu không tôi nên gọi nó là Lá Cực Lớn rồi. (cười trộm)

Lúc hai người bọn họ nói chuyện phiếm, không khí rất nhẹ nhàng vui vẻ. Chỉ là, Lạc Tĩnh Ngữ không biết "Bánh Pudding Trứng Gà" có cảm giác thế nào, với anh mà nói, thời gian trôi đi anh càng cảm thấy lo âu khẩn trương.

Đây là một loại cảm xúc không thể nói rõ, thậm chí Lạc Tĩnh Ngữ còn hối hận vì xúc động nhất thời mà đồng ý đi giao hoa.

Anh nói chuyện với "Bánh Pudding Trứng Gà" trên WeChat rất tự nhiên, khi gặp mặt nên làm gì bây giờ?

Tưởng tượng cảnh khiến người khác xấu hổ kia một chút, anh không nghe được, cũng không nói được, chỉ biết thủ ngữ, tuy rằng có thể đọc được khẩu hình miệng nhưng không phải tất cả đều đọc được.

Anh nên chào hỏi cô thế nào? Dùng điện thoại đánh chữ cho cô xem sao? Nói cho cô biết, thật ra anh là một người điếc à?

Cô có thể tiếp nhận không? Có thể cùng một người điếc làm bạn sao?

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì Lạc Tĩnh Ngữ bị điếc nên không thể tránh khỏi sự khi dễ và kỳ thị.

Khi còn nhỏ, ba mẹ làm ở nhà xưởng phúc lợi, đa số trong nhóm công nhân đều là người khuyết tật yếu ớt, mọi người đều ở trong khu ký túc xá của nhà xưởng, con cái công nhân viên hầu như là người bình thường, bọn họ chơi cùng nhau, không thích Lạc Tĩnh Ngữ, ghét bỏ anh không nghe được.

Có người gọi anh là "Kẻ điếc nhỏ", cũng có người gọi anh là "Người câm nhí", mãi cho đến khi Lạc Tĩnh Ngữ vào học trường tiểu học Khuyết tật, sau khi gặp được nhiều người bạn cũng có khiếm khuyết mới dần tốt đẹp hơn.

Chỉ là khi thiếu niên, anh và các bạn học trên đường đi ăn cơm, vẫn đụng phải vài chuyện quá đáng.

Khi đó bọn họ đều còn nhỏ, không biết không chế dây thanh, đặc biệt vài bạn học đeo máy trợ thính, đôi lúc dùng thủ ngữ cũng sẽ mở miệng nói chuyện. Bọn họ tự nhận là nói khá tốt, một đám mồm miệng không rõ ràng, giọng còn rất lớn, cực kỳ ồn ào, cho nên rất nhiều người nhìn bọn họ kỳ quái.

Một chút Lạc Tĩnh Ngữ cũng không để trong lòng, từ "Tạp âm" này anh rất khó lý giải.

Cho đến một ngày, một người đàn ông say rượu bên cạnh bỗng chạy tới bàn của bọn họ, tát mạnh một bạn nam của Lạc Tĩnh Ngữ, phá hủy máy trợ thính của cậu ta, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn gương mặt giận dữ của người nọ cùng cánh môi mấp máp, anh mới biết được, bọn họ bị người khác chán ghét.

Bạn nam 15 tuổi ngồi xổm xuống đất ôm tai khóc thút thít, cảnh tượng này luôn hiện lên trong đầu Lạc Tĩnh Ngữ.

Anh không nhớ rõ sau đó phát sinh chuyện gì, sau đánh nhau sẽ thế nào? Có người báo cảnh sát hay không? Có người giúp bọn họ gọi xe cứu thương hay không? Có người nói giúp không?

Anh đều không nhớ ro, chỉ nhớ lúc đó mình đang kinh sợ đứng trước cửa tiệm cơm, cảm giác điên cuồng thống khổ, muốn ẩn mình vào đường đi.

Từ đó về sau, bọn họ rất ít đi ra ngoài liên hoan, cho dù đi, một đám đều khống chế không phát ra tiếng. Người ngẫu nhiên chấn động dây thanh liền sẽ kinh hoảng nhìn khắp nơi, không biết bản thân có tạo ra một âm thanh kỳ lạ hay không, không biết có vì thế mà bị đánh hay không.

Giữa người bình thường và người điếc luôn có một vách ngăn.

Phương thức giao tiếp bất đồng khiến bọn họ rất khó làm bạn. Rất ít người bình thường có thể nói lưu loát thủ ngữ giống như Cao Nguyên, còn cả kết hôn với Lạc Hiểu Mai, ít đến mức Lạc Tĩnh Ngữ cho rằng, "Bánh Pudding Trứng Gà" vô cùng có khả năng sẽ sợ hãi vì anh bị điếc, tránh xa anh.

Anh không muốn làm cô sợ hãi, cũng không muốn bị xa lánh.

Anh không thể nói chuyện trực tiếp với cô, chỉ có thể thông qua WeChat!

Tuy rằng anh nói chuyện phiếm rất tệ, nhưng cô chưa từng ghét bỏ, còn nguyện ý dạy ngữ pháp cho anh, vẫn duy trì phương thức liên lạc, không phải rất tốt sao?

Phiền não của Lạc Tĩnh Ngữ không thể nói hết, chỉ có thể đem toàn bộ sức lực tiêu tốn vào làm hoa.

Mười lá Hãn Tích làm giống thật rất khó. Một cành thô có nhiều nhánh, trên nhánh phải gắn một chiếc lá lớn, muốn thể hiện độ uyển chuyển của cành cây cần phải sắp xếp trình tự phiến lá bất quy tắc nhưng giữ được sự mạch lạc, còn phải nhuộm màu theo cấp độ.

Ba màu sắc gồm xanh của cỏ, vàng của chanh cùng màu cà phê phối hợp tạo thành màu của lá cây, mỗi một chiếc lá cũng không thể giống nhau hoàn toàn, như thế khi kết hợp với nhau mới có cảm giác chân thực.

Lạc Tĩnh Ngữ rất kiên trì, động tác tay khiến anh chìm đắm trong thế giới an tĩnh, không suy nghĩ lung tung nữa.

Anh lấy thanh sắt trong bao ra làm cành cây chính, phía ngoài dán bởi một đoạn vải poplin đã nhuộm màu, sau đó làm từng phiến lá giả lắp vào.

Công việc vừa chậm vừa tỉ mỉ mất hết một ngày, anh đã làm xong hai loại lá Long Bách và Hãn Tích.

Ban ngày thứ năm, Phương Húc liên hệ anh.

[Phương Húc]: Cá ơi, cái chậu hoa đó cậu làm xong chưa?

[Cá Cực Lớn]: Rồi, tôi đang chỉnh sửa một chút, sau đó sẽ cắm vào chậu.

[Phương Húc]: Vậy ngày mai cậu đi đưa hàng đi, tôi gửi địa chỉ và người liên lạc cho cậu.

[Phương Húc]: Tôi đã nói với cậu rồi, rất trùng hợp! Rất gần nhà cậu đấy! Đi mấy bước là tới.

Phương Húc đưa địa chỉ công ty và số điện thoại của Chiêm Hỉ cho Lạc Tĩnh Ngữ.

Lạc Tĩnh Ngữ thấy tên người liên lạc là Chiêm tiểu thư, còn cả số điện thoại của cô, nghĩ thầm, "Bánh Pudding Trứng Gà" họ Chiêm sao?

Vần của từ "Chiêm" là gì nhỉ?

Zhan, đúng không nhỉ?

Lạc Tĩnh Ngữ giơ tay phải, tạo ra ba chữ mẫu zh-a-n bằng ba động tác thủ ngữ.

Là họ của cô.

Anh nghĩ, nếu như gặp mặt chào cô như thế, nhất định cô sẽ không hiểu.

Ban đêm Lạc Tĩnh Ngữ lo lắng đến đỉnh điểm, anh lại mất ngủ.

Trong lòng đều tràn ngập thất vọng, chán chường, thậm chí hơi hoảng sợ, mãi cho đến tận 4h sáng vẫn không ngủ được, anh liền rời khỏi giường mặc áo khoác, ra ban công hít thở.

Khi đến ban công Lạc Tĩnh Ngữ mới phát hiện, không biết trời mưa từ lúc nào.

Anh không nghe thấy tiếng mưa, chỉ nhìn thấy mưa rơi xuyên qua cửa kính.

Trời vẫn còn tối đen, cảnh thành phố bị bao trùm bởi màn mưa, có thể thấy mấy tòa nhà làm việc mơ hồ.

Thì ra "Bánh Pudding Trứng Gà" làm ở đây, cách anh gần đến vậy.

Bồn "Vận May Tới" kia từ hình ảnh biến thành vật thật, lặng lẽ bày trên bàn làm việc phòng khách, đã phun nước định hình, quét qua keo đặc chế, hoa lá hoàn mỹ phối hợp với nhau cắm trong chậu màu xám, mỹ quan tinh xảo, là tiêu chuẩn của Lạc Tĩnh Ngữ khi tạo ra hoa giả.

Nhưng anh không yên tâm khi làm xong tác phẩm, mà lại cực kỳ khẩn trương, không giống như lúc xem mắt với Thường Đình!

Lạc Tĩnh Ngữ không biết bản thân mình làm sao, anh nhìn ngoài cửa, hận không thể vĩnh viễn để ánh mặt trời không bao giờ mọc. Nhưng thời gian sẽ không vì anh mà dừng lại, nhanh thật, trời phải sáng rồi.

***

Sáng thứ sáu, mưa đông tí tách, nhiệt độ hạ một chút.

Sau khi Chiêm Hỉ thức dậy, cô đang tự hỏi nên mặc quần áo gì đi làm.

Đây là một ngày đi làm bình thường, nhưng không bình thường như thế, hôm nay cô sẽ lấy bồn hoa cho khách hàng Nhật Bản, còn được tận mắt thấy "Cá Cực Lớn".

Vốn dĩ Chiêm Hỉ đã tính mặc một bộ váy xinh xẻo, lại cảm thấy có hơi khoa trương, trời đổ mưa lạnh như thế, đúng lúc cô cũng bị cảm, trang điểm đẹp sẽ khiến đồng nghiệp chê cười mất.

Cuối cùng, Chiêm Hỉ vẫn mặc giống ngày thường, áo len cùng áo khoác và quần tây đi làm.

Cô không hẹn thời gian cụ thể với "Cá Cực Lớn", trước khi tan tầm anh ta tới là được.

Cho nên hôm nay khi làm việc Chiêm Hỉ có hơi thất thần, thường xuyên xem điện thoại, liệu "[Cá Cực Lớn]" có gửi WeChat cho cô hay không.

Đáng tiếc, vẫn không có.

Hơn 2h chiều, cô đang giúp Văn Cầm sửa lại bảng báo cáo, tiếng điện thoại vang lên, Chiêm Hỉ kích động cầm lên xem, phát hiện là Trì Quý Lan.

Cô bấm nhận, còn chưa mở miệng đã nghe được tiếng rống của Trì Quý Lan: "Sao con lại nhứ thế? Ai muốn con dọn ra ngoài sống? Bây giờ gan con thì lớn rồi! Thuê nhà dọn ra đều không nói cho mẹ! Con thành thật cho mẹ, có phải Tần Phỉ giở trò hay sao?"

Chiêm Hỉ cảm thấy đầu on gong, chạy khỏi khu vực làm việc để tiếp điện thoại: "Mẹ nói nhỏ chút, con đang ở chỗ làm."

"Mẹ không quan tâm con có đang làm việc hay không!" Trì Quý Lan rất tức giận, "Công việc của con vốn dĩ làm tạm thời! Chờ con thi xong công chức phải từ chức ngay! Vì sao phải tìm cho con một công việc an nhàn chứ, chính là muốn con phải ôn tập thật tốt! Con còn để bụng à?"

"Mẹ!" Chiêm Hỉ sau khi hô lên liền hạ giọng, "Trước tiên mẹ nghe con nói, nhà của anh rất xa, ngày nào con đi làm cũng phải mất hơn 3 giờ, cho nên mới thuê nhà ở gần công ty. Anh cũng đồng ý rồi! Anh đã nói với mẹ rồi sao? Vốn dĩ còn định tới Nguyên Đán sẽ về nói cho mẹ."

"Con đừng quản ai nói với mẹ!" Trì Quý Lan tựa như khởi động máy phát thanh ầm ầm bên tai Chiêm Hỉ, "Con có đầu óc hay không? Công ty này con làm chưa lâu mà phòng con thuê gần đó tới một năm! Chờ con thi đậu rồi làm thế nào bây giờ? Tiền nhiều không có chỗ tiêu à? Chỗ con ở không tốt sao? Anh trai con không có não, con cũng không não luôn sao! Con nói đi! Có phải Tần Phỉ bắt nạt con không? Con nói thật cho mẹ."

"Không liên quan đến chị dâu, cũng không liên quan đến anh!" Chiêm Hỉ không hiểu vì sao mẹ cứ chấp nhất với Tần Phỉ, "Chị dâu đối với con rất tốt! Chưa từng bạc đãi con, mẹ để con tự mình quyết định không được à? Mẹ luôn muốn con tham gia kỳ thi, con nói cho mẹ biết, con không muốn thi!"

"Con không thể không thi!" Trì Quý Lan tức giận, "Hoan Hoan, con nghe mẹ nói, sau này con phải gả cho người trong biên chế, hiểu không? Bởi vì con không nằm trong biên chế, người ta sẽ chướng mắt con!"

Chiêm Hỉ không thể thở thông được: "Vì sao con nhất định phải gả cho đàn ông trong biên chế chứ? Dù có gả, vì sao phải là biên chế, quy định con nhất định phải như thế? Đây là đạo lý gì chứ?"

"Con không sợ nhà chồng mình khinh thường à?" Trì Quý Lan cảm thấy con gái không thể thông suốt được, "Hoan Hoan, con đã thay đổi rồi? Trước kia con rất nghe lời, ba mẹ vất vả chẳng phải đều vì con sao? Giới thiệu chỗ làm cho con, giới thiệu đàn ông nữa, Tiểu Vương có rất nhiều ưu điểm đó! Con phải nắm thật chặt..."

Chiêm Hỉ đột nhiên suy nghĩ thông suốt: "Là Vương Hách nói cho mẹ?"

"..." Trì Quý Lan im lặng một hồi, "Đã nói con đừng quản ai nói cho mẹ, dù sao con thuê nhà là sai rồi!"

"Con không nói với mẹ nữa, hiện tại sắp họp rồi, Tết Nguyên Đán con sẽ về giải thích cho mẹ." Lửa giận của Chiêm Hỉ không thể phát tiết, mạnh mẽ kiềm chế lại, "Còn nữa, mẹ trực tiếp nói với Vương Hách, con không thích anh ta."

Cúp điện thoại, Chiêm Hỉ tức giận trở về bàn làm việc, lên mạng xóa WeChat của Vương Hách.

Cô tức chết rồi, một người đàn ông nhiều chuyện ghê gớm! Đừng nói hiện tại anh ta chẳng là gì, ngay cả là bạn trai của cô cũng đừng chưa xin phép cô mà báo cáo nội dung cuộc nói chuyện với mình cho ba mẹ cô! Quả thực tệ hại!

Trì Quý Lan gọi tới 2 lần, Chiêm Hỉ không nhận, trực tiếp từ chối.

Khi tiếng điện thoại vang lên lần 3, Chiêm Hỉ vừa định từ chối, lại phát hiện dãy số xa lạ thuộc Tiền Đường.

Cô bay nhanh đến nhận cuộc gọi: "Alo, chào anh!"

"Là Chiêm tiểu thư ạ?" Trong điện thoại truyền đến một giọng nam xa lạ.

Trái tim Chiêm Hỉ nhảy lên thình thịch: "Tôi đây."

"Chào cô, Chiêm tiểu thư, tôi đến từ phòng làm việc tạo hoa giả, tôi đến để đưa bồn hoa cho cô. Hiện tại tôi đang ở dưới lầu công ty, phiền cô xuống lấy được không?"

Khách khí như thế?

Là "Cá Cực Lớn" sao? Hẳn là anh ta sẽ không nói kiểu đó đâu.

Chiêm Hỉ thu hồi lại nghi ngờ, cầm một túi giấy đã chuẩn bị trước, vội vàng xuống lầu.

Đại sảnh tòa nhà văn phòng, một người đàn ông đang ngồi trên sofa tiếp khách, trên bàn đặt chậu hoa – là chậu "Vận May Tới" mà Chiêm Hỉ quen thuộc.

Mỗi ngày đều nhìn tiến độ của nó, nhìn hoa Bách Hợp được làm ra, rồi đến Lan Bạch Hạc, Hãn Tích và Long Bách, cuối cùng nhìn thấy chúng được cố định trong chậu.

Mỗi ngày đều nghe được người kia nói chút khó khăn khi tạo hoa, đặc biệt là Hãn Tích, phiến lá rất nhiều, anh ta còn nói bản thân nhuộm màu đến độ buồn ngủ rồi.

Hiện tại, rốt cuộc Chiêm Hỉ đã thấy được vật thật, cực kỳ đẹp! So với ảnh chụp còn đẹp hơn ngàn vạn lần, là do chính tay người kia làm ra từng chút một.

Cô nhìn người đàn ông trên sofa, anh ta đã đứng lên, khoảng 30 tuổi, dáng người cân xứng. Anh ta mặc một cái áo màu xanh lá mạ, quần jean đen cùng ủng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan đoan chính, lúc nhìn Chiêm Hỉ bên môi lúc nào cũng có nụ cười sâu kín đáo.

Chiêm Hỉ không cười nổi, đến trước mặt anh ta, nói: "Chào anh."

"Chào cô." Người đàn ông cười lớn hơn.

Chiêm Hỉ không có tâm tình tán gẫu với anh ta, hỏi thẳng vào vấn đề: "Vì sao Cá Cực Lớn không tới?"