Đến trường học, đã vào giờ nhưng giảng viên còn chưa đến, nàng chạy ra khỏi
phòng gọi cho Kim Chính Vũ, nàng phải đem chuyện lái xe thuê nói rõ ràng cho hắn
biết.
Bên kia vang lên tiếng nhạc là bài hát “My love will get you home”, “if the
bright lights blinds your eyes, my love will get you home”, gợi lên một loại cảm
giác kì lạ, dường như gọi ra một phần kí ức từng bị lãng quên trong trí nhớ.
Lúc nàng còn ngây người hồi tưởng, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng đáp mơ
hồ của Kim Chính Vũ, “A lô?”
Tiểu tử này bây giờ còn dang ngủ, nàng hừ một tiếng xem thường, “Kim Chính
Vũ, việc lái xe thuê tôi khả năng từ hôm nay không thể làm tiếp, anh nên nhanh
chóng thuê người…”
Nàng còn chưa nói xong, chợt nghe thấy một tiếng động lớn vang lên bên tai,
tiếp theo là tiếng rên rỉ của Kim Chính Vũ, nàng vội vàng hỏi, “Kim Chính Vũ,
anh làm sao vậy?”
Dường nghe thấy tiếng Kim Chính Vũ rủa thầm, sau đó di động một lần nữa được
cầm lên, “Tôi, tôi… không sao, không cẩn thận bị lăn xuống giường. Mân Mân, em
vừa nói gì? Cái gì mà không thể tiếp tục làm? Em nói cho rõ ràng.”
“Tôi… tôi một câu không thể nói rõ, tóm lại, hôm nay, chúng ta hẹn gặp nhau,
tôi trả lại tiền cho anh.”
Hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu lên nhìn, là
giảng viên, đang cầm sách vở vội vàng chạy đến.
Nàng vội vàng che di động lại, nghiêng người, đè thấp tiếng, “Tôi không thèm
nghe anh nói nữa, tôi phải đi học, anh chọn thời gian cùng địa điểm rồi nhắn tin
cho tôi, tôi học xong trực tiếp đi. Được rồi, không nói nữa, tôi cúp máy
đây.”
Nàng nói liền một tràng, vội vàng cất di động, đuổi theo giảng viên chạy vào
phòng học.
Giảng viên thao thao bất tuyệt giảng bài trên bục, nàng chăm chỉ ghi chép,
phòng học rộng rãi bình thường vốn chật ních người, hôm nay có vẻ cực trống
trải.
“Ai, cậu nghe nói gì chưa? Tên Lữ Văn ngày hôm qua nhận được lời mời, tìm
được việc ở một tờ nhật báo, nghe nói tiền lương cùng đãi ngộ cũng rất
được.”
“Đúng vậy, mình cũng nghe nói, tòa soạn đó rất khó kiếm việc, vận khí của
tiểu tử kia thật quá tốt…”
“Đúng rồi, hôm trước không phải cậu đi đài truyền hình phỏng vấn sao? Thế
nào? Có kết quả chưa?”
“Còn có thể thế nào? Nếu mà có khả năng, mình còn đến đi học làm gì… Tiết hôm
nay định không học, sau nghĩ lại vẫn đến, dù sao thời gian đến tạp chí là buổi
chiều…”
“Ừ, ngày mai mình cũng chạy đua phỏng vấn mấy tờ báo, cầu Thượng đế phù hộ
cho mình có thể phỏng vấn thành công tờ báo nào đó…”
Mân Huyên một bên vội vàng ghi chép, một bên vểnh tai nghe hai sinh viên nam
bên dưới nói chuyện với nhau, lại nhìn xung quanh phòng học ít ỏi không có mấy
sinh viên.
Bọn họ nói đúng, gần tốt nghiệp, mọi người tâm tư căn bản không ở trên giảng
đường, mỗi ngày đều bôn ba, vội vàng tìm việc.
Nàng cắn cắn bút, nghĩ chính mình có nên như bọn họ không, ừ, cứ vậy đi, hôm
nay về liền chuẩn bị mấy túi hồ sơ lí lịch sơ lược, ngày mai bắt đầu nộp cho tòa
soạn báo hoặc tạp chí nàng muốn làm nhất, thử vận may.
Kỳ thật ngẫm lại, sinh viên tốt nghiệp rồi, vào nghề áp lực rất lớn, Chỉ Dao
không chỉ nói một lần với nàng, chờ nàng tốt nghiệp sẽ giúp nàng tìm một công
việc ưu việt, bị nàng uyển chuyển từ chối.
Nàng đã quen dựa vào chính mình, tin tưởng bằng chính năng lực cùng thành
tích tốt cũng có thể tìm được một công việc phù hợp.
Giữa trưa nắng gắt, vườn trường tốp năm tụm ba sinh viên đi cùng nhau. Lúc đi
học nàng nhận được hai tim nhắn, một tin là của Kim Chính Vũ, nói cho nàng địa
chỉ gặp mặt.
Một tin khác là của Chỉ Dao, mời nàng ăn cơn, nàng vốn định đồng ý, bởi vì
gặp mặt Kim Chính Vũ hơn mười phút là có thể nói xong lời cần nói, nhưng mà Chỉ
Dao lại nhắn tin đến, nói Doãn Lạc Hàn cũng đi cùng, kết quả nàng nói trưa nay
có hẹn.
Vừa ra cổng trường, Mân Huyên ngây ngẩn cả người, một chiếc Ferrary màu đỏ
chói đỗ chính ình trước cổng.
Gương mặt đẹp trai đeo kính Gucci của Kim Chính Vũ xuất hiện trước mắt, nhìn
thấy nàng, hắn giơ tay vẫy. “Hi! Mân Mân…”
“Anh… Sao anh lại tới đây?” Nàng bước nhanh tới, vốn định làm bộ như không
thấy hắn, vội vàng chạy sang hướng khác, không ngờ hắn lại không coi ai ra gì
lên tiếng gọi nàng.
“Dù sao tôi cũng không có việc gì, liền tới trường em đón em luôn.” Hắn thoải
mái mà nhún nhún vai, môt bên mở cửa giúp nàng.
Sinh viên đi ngang qua đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng, vì Chỉ Dao,
nàng đi đến đâu cũng có người biết là bạn của công chúa tập đoàn Giản Thị, tự
nhiên mà con người nàng, bao gồm tất cả mọi người đều biết đến.
Vóc dáng cao gầy cùng dung mạo xinh đẹp cũng từng hấp dẫn một ít người khác
phái theo đuổi, kì quái là đều bị nàng từ chối hết, bởi vậy ai cũng tò mò cùng
phỏng đoán nàng có phải đã sớm có bạn trai hay không, chính là vẫn không có xuất
hiện mà thôi, hiện tại nhìn tiểu tử nhà giàu lái ferrary này hẳn là bạn trai
nàng.
Nàng đứng cạnh xe, nghe thấy tiếng xì xào bàn tán từ bốn phía truyền đến, giờ
phút này nàng tiến thoái lưỡng nan, đành phải ngồi vào trong xe.
Kim Chính Vũ vừa ngồi vào xe, nàng cúi đầu, nhỏ giọng thúc giục, “Mau lái xe
đi.”
Một tiếng cười nghiền ngẫm khẽ truyền đến, “Tôi vẫn nghĩ em là cô gái đặc
biệt không cần để ý tới ánh mắt người khác, hôm nay xem ra cũng không phải như
vậy, thì ra em cũng…”
Hắn vừa nói, vừa nghiêng người tới gần mặt nàng, trong mắt người khác sẽ
thành hình ảnh nóng bỏng cực kì thân mật.
“Kim Chính Vũ, anh lại thế nữa, không được náo loạn.” Nàng hơi đẩy hắn ra,
tiểu tử này trêu đùa nàng nhiều quá thành nghiện sao, mỗi lần gặp mặt đều phải
trêu chọc nàng một phen.
“Được rồi, em muốn đi ăn cơm ở đâu?” Đôi môi mỏng màu phấn hồng hơi hơi nhếch
lên, ngồi thẳng người, khởi động động cơ ô tô.
“Tôi muốn ăn đồ Pháp.” Nàng tức giận nói, trừng phạt hắn trêu nàng, nàng hôm
nay nhất định phải chọn đồ ăn đắt nhất, ngon nhất ăn cùng hắn.