“Kim Chính Vũ, anh không được tự chủ trương, tôi muốn suy nghĩ một chút.” Mân
Huyên nói liên tiếp, chuyện tốt như vậy, nếu là trước đây, nàng tuyệt đối không
chút do dự đáp ứng ngay, nhưng hiện tại nàng lại là tình phụ của người kia, hắn
nói là đi Nhật Bản công tác, nhưng cũng không nói cụ thể khi nào thì trở về,
chẳng may đêm mai hắn đã trở lại biệt thự….
“Được rồi, có thể cho em thời gian suy nghĩ.” Hắn một mặt thoải mái nói, mặt
khác đã nhảy ra ngoài xe, hai tay đặt lên thành xe, hướng nàng chớp mắt vài cái,
“Ngày mai tôi chờ điện thoại của em.”
Hắn chạy về cửa lớn khách sạn, cũng nói vài câu gì đó với nhân viên đứng ở
đó, đối phương hơi cúi người, đi đến chỗ chiếc Ferrari.
Kim Chính Vũ hơi vẫy tay về phía nàng, còn há miệng nói gì đó, hai tay đút
túi, mang theo vẻ mặt tươi cười đi vào đại sảnh khách sạn.
Hẹn gặp lại, bà cô! Với thị lực siêu tốt, Mân Huyên dễ dàng liền thấy hắn nói
gì, thoạt nhìn chính mình cùng lắm chỉ hơn hắn một hai tuổi. Có đến mức phải gọi
nàng là bà cô sao?
Nàng vừa tức giận vừa buồn cười, cũng lạ hôm đó vội vàng ra ngoài, quên mất
chải đầu, nên ấn tượng đầu tiên của hắn về nàng mới thành lôi thôi lếch thếch
như thế.
Nàng bước xuống xe, người ở bãi đậu xe đã ngồi vào trong, đem xe lái đi.
Ngẩng đầu nhìn thấy mấy chữ “Đại khách sạn Thịnh Trạch”, thân thể không khỏi
đánh cái giật mình, sao trùng hợp vậy, lần đầu tiên nàng làm lái xe thuê cho
Doãn Lạc Hàn cũng đi đến đây, dưới âm mưu của hắn, nàng còn mất đi thứ quý giá
nhất đời con gái, tâm tình đột nhiên trở nên khó chịu, điều chỉnh lại ba lô trên
lưng, đi đến bến xe bus phía đối diện.
Tột cùng thì nên hay không nên nhận phần công việc này? Nhiều năm làm thuê
nói cho nàng, tiểu tử Kim Chính Vũ này, tuy rằng nói chuyện không tốt, bộ dáng
kiêu ngạo, không biết khiêm tốn là gì, nhưng nhìn ánh mắt trong suốt của hắn,
nàng không thấy có ý đồ hay mưu toan, hắn đưa ra đề nghị này, người đáng phải ăn
mừng phải là nàng, bằng tài lực của hắn hoàn toàn có thể tìm một người lái xe
hơn tuổi nàng, ổn định mà có kinh nghiệm lái xe phong phú.
Chính là lời cảnh báo của Doãn Lạc Hàn ngày đó vẫn quanh quẩn trong lòng,
nàng nên làm thế nào?
Đang ở phía sau, chiếc xe bus số 201 nàng đang đợi chầm chậm chạy tới, xe vừa
dừng lại trước bến xe bus, cửa xe mở ra, một tá người tranh nhau đi lên, Mân
Huyên ở phía sau bị gạt sang một bên, cuối cùng mới lên được xe.
Xe bus chật cứng, nàng mới bước lên, khi còn đang ở bậc lên xuống, cửa xe đột
ngột đóng lại, tay nàng bị kẹp phải, đau đớn nhất thời truyền ra toàn bộ cánh
tay.
Nàng nhăn mày, xoa xoa cánh tay đau nhức, xe bus chật cứng người bắt đầu tiến
lên chậm rãi, người ở đằng trước không ngừng chèn ép Mân Huyên, nàng nắm chặt
tay vịn, miễn cưỡng chống đỡ.
Hiện tại kinh tế đình trệ, rất nhiều thành phần tri thức đi làm đều bắt đầu
bớt ăn, từ ngồi xe taxi thành bắt xe bus, này đó lại làm nàng nghĩ tới đề nghị
của Kim Chính Vũ.
Tiền lương hậu hĩnh như vậy quả là dụ hoặc quá lớn với nàng, nhưng nàng
không thể không kiêng kị Doãn Lạc Hàn âm lãnh vô tình kia, có lẽ nàng có thể lợi
dụng thời gian này cân bằng xung đột giữa hai người.
Nàng không biết khi nào hắn đi thị sát trở về, nhưng chắc chắn trợ lí Từ Bang
của hắn biết, hôm nay quá muộn, sáng mai nàng gọi điện tới hỏi một chút khẳng
định sẽ biết.
Nghĩ vậy, nàng vui vẻ khoái trá bước xuống xe bus, Thượng Đế phù hộ, chỉ mong
lần này hắn đi công tác ít nhất một tuần, không, không phải một tuần, là càng
dài càng tốt, như vậy nàng có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Ngày hôm sau,
Nàng gọi điện thoại cho Từ Bang, sau khi ngắt điện thoại, hưng phấn thiếu
chút nữa nhảy dựng lên, vì thế nàng vội vàng tìm tên Orange trong điện thoại,
vừa ấn nút gọi, vừa nghĩ tên tiếng anh của người này cũng thật cổ quái.
“A lô?” Bên kia đầu dây truyền đến giọng mũi đậm chất, chắc tiểu tử này còn
đang ngủ.
“Là tôi, tôi là Lăng Mân Huyên…”
“Bà cô, sớm như vậy có việc?” Giọng hắn mơ mơ hồ hồ, vẫn còn chưa tỉnh
ngủ.
” Bà cô” xem ra là là không thể sửa được, nàng bất đắc dĩ thở dài, “Tôi gọi
điện thoại vì muốn nói cho anh, tối qua ý của anh là muốn tôi làm lái xe thuê
lâu dài cho anh, tôi nghĩ tôi không có khả năng nhận việc này, nhưng cuối tuần
tôi có thể đảm đương, không biết ý anh là…”
“Ừ, … Được.” Hắn đầu bên kia hiển nhiên là đồng ý lung tung, lần này không
cần đoán cũng biết hắn sẽ tiếp tục nhắm mắt lại ngủ, miệng vô ý thức nói ra.
Quên đi, tốt nhất đến giữa trưa gọi lại cho hắn đi, Mân Huyên buông điện
thoại xuống, ngón tay đang chuẩn bị ấn nút ngắt cuộc gọi, chợt nghe thấy đầu bên
kia có tiếng nói mơ màng, mềm mại khác.
“Chính Vũ, ai gọi vậy a! Mới sáng sớm đã ầm ĩ, hình như còn là giọng con gái.
Chán ghét, trừ bỏ em, rốt cuộc anh còn có bao nhiêu…”
“Bảo bối, đương nhiên em là duy nhất…”
“Hừ, anh không cần gạt tôi, anh rất lăng nhăng, theo tôi biết tôi là bạn gái
thứ chín mươi mốt của anh,… Không nghĩ tới mới hẹn hò vài ngày với tôi, anh lại
thông đồng với con khác… Anh làm vậy với tôi, tôi muốn cho anh hối hận….”
Thì ra bên người hắn còn có một cô gái, chính mình gọi cũng không đúng lúc,
Mân Huyên khinh thường thè lưỡi, vội vàng ngắt điện thoại.
Nghe cô gái kia nói tựa hồ cũng không dễ lừa gạt, nói không chừng còn cho hắn
ăn một cái tát, đàn bà sau khi phát hiện mình bị lừa gạt tình cảm rất đáng sợ,
thậm chí mất đi lí trí. Trước đây hắn còn có tận chín mươi bạn gái, tiểu tử này
cũng không phải làm tình bình thường, đồ cây cải củ lăng nhăng như hắn phải nếm
chút đau khổ.
Ai bảo hắn lúc nào cũng trêu đùa mình, coi như nàng vô tình đáp trả hắn, nàng
vui vẻ khi thấy người gặp họa, đi đến trước bàn học, cầm lấy sách vở cần học hôm
nay bỏ vào ba lô, đi ra phòng.