Đứng ở cửa là một người đàn ông mặc vest và đi giày da vừa bước vào.
Các đường nét trên khuôn mặt của anh ấy rất sâu sắc, mọi thứ đều tinh xảo và vừa phải, lông mày sâu và lạnh lùng, ngay cả mái tóc đen mềm mại gọn gàng cũng được chăm sóc tỉ mỉ.
Tôi nhận ra anh ấy.
Anh ấy là nam thần mười năm trước tôi đã yêu từ cái nhìn đầu tiên!
Làm thế nào anh ta lại xuất hiện ở đây?
"Ba ơi!"
Bánh bao nhỏ trong lòng tôi hình như sợ hãi, sơ ý làm đổ bát mỳ, làm nước mỳ đổ hết lên người!
Tôi chưa kịp phản ứng thì Trần Thâm đã sải bước tới, ôm Tiểu Tuyền Tử vào lòng mà an ủi một lúc, rồi sau đó giao cho người hầu.
"Đưa Hạo hạo đi tắm và thay quần áo."
"Vâng, thưa ngài!"
Người hầu bế Hạo Hạo trên tay đi vào phòng tắm.
Trần Thâm cởi áo khoác ngoài, tùy ý ném cho đám người hầu phía sau, đôi mắt phượng lạnh lùng kia ảm đạm nhìn tôi.
Nhìn đến mức làm tôi cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Thấy tôi không nói gì, Trần Thâm mặt tối sầm đi lên lầu.
Nhìn dáng người dong dỏng cao ấy, tôi cố gắng hồi tưởng lại, tự hỏi mười năm bị bỏ qua đó đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao tôi lại cưới Trần Thâm và có một đứa con trai!
Chỉ biết rằng, mười năm trước, tôi không có nhiều liên hệ với Trần Thâm.
Còn không dám nói với anh một lời.
Vậy mười năm sau, làm sao tôi có được anh?
Dựa vào thái độ của Trần Thâm đối với tôi vừa rồi, có lẽ anh ấy không tự nguyện cưới tôi.
Không, thể, nào, tuyệt đối không thể!
Tôi không thể là loại phụ nữ tồi tệ như thế được!
Nhưng, sau 10 năm dài đằng đẵng, mọi thứ đều có thể thay đổi.
Tôi hào hứng đứng dậy, rồi lại ngồi xuống một chút, đưa hai tay vò đầu bứt tóc, không biết phải làm sao.
Sự xuất hiện của Trần Thâm khiến tôi không thể tiếp tục làm việc xấu.