Bá Chủ Thu Mua

Chương 22: Sinh nhật Hác Phúc Lai

"Bạch tỷ, ta hiện trong tay cũng không còn tiền, chờ bán ra một nhóm điện thoại di động renew đi, ngươi thuê cái cửa hàng lớn một chút, chúng ta làm bán sỉ, mặt bằng cửa hàng phải có." Hác Mãnh cười, cùng Phi Ngữ hỏi thăm một chút, rồi đi. Còn Bạch Lam làm thế nào, hắn liền mặc kệ, còn có chuyện khác chờ hắn đây.

Làm mới điện thoại di động bỏ đi, không thể đại biểu toàn bộ nghiệp vụ của Hác Mãnh, chỉ có thể coi là một loại bên trong nghiệp vụ của hắn.

Trong hai ngày này, Bạch Lam bận bịu gần chết, Phi Ngữ cũng bận bịu gần chết, hận không thể đem mình bổ đôi ra thành hai người.

Dựa vào quan hệ, đầu tiên Bạch Lam đem điện thoại di động renew, chào hàng ở phố điện tử. Lần trước Bạch Lam cùng Phi Ngữ ở cửa tiệm bày quán chỉ vẻn vẹn hai giờ, liền tiêu thụ ra ngoài hơn một nghìn bộ điện thoại di động, đủ để chứng minh, những chiếc điện thoại di động này chất lượng vô cùng tốt, đối với người tiêu thụ, phi thường khả quan!

"Không phải smartphone, mua mười chiếc giá sáu mươi lăm, ba mươi chiếc giá năm mươi lăm, năm mươi chiếc giá năm mươi, năm trăm chiếc giá bốn mươi tám, một ngàn chiếc giá bốn mươi bảy, 10 ngàn chiếc giá bốn mươi lăm." Bạch Lam cho 'Giới bán sỉ' bảng giá, lấy bao nhiêu hàng thì giá cả bấy nhiêu, lấy nhiều được nhiều tiện nghi, lấy ít thì giá cả cao.

Cửa hàng bình thường, đều đặt trước năm mươi chiếc không phải smartphone, hai mươi chiếc smartphone. Bởi vì smartphone giá cả không giống nhau, tiện nghi nhất cũng hai trăm. Người trong nghề đều hiểu rõ, từ đầu đã biết trong tay Bạch Lam đám smartphone này chất lượng như thế nào, mang về mở ra liền phát hiện, làm mới cũng không chỉ là bề ngoài, bên trong cũng đều như hoàn toàn mới!

Nhanh chóng trong vòng hai ngày, chỉ riêng phố điện tử liền ăn năm ngàn không phải smartphone, ba ngàn chiếc smartphone. Vốn quay vòng đã sắp đạt chín mươi vạn!

Bạch Lam thừa thế xông lên, từ trên thị trường nhân tài, tuyển mộ hai mươi nhân viên tiêu thụ trẻ tuổi, tạo thành một nhánh đoàn đội tiêu thụ, trước tiên bắt đầu từ nội thành tiến hành chào hàng, sau đó hướng về mấy cái nội thành xung quanh mà khuếch tán.

...

Hác Mãnh không quản Bạch Lam than vãn, vẫn mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm, có bực tức vì làm không xuể cũng đơn giản chính là kiếm lời ít đi một chút mà thôi. Nếu như có thể đem Bạch Lam bồi dưỡng lên, đó mới là mục đích thực sự của Hác Mãnh, hắn cần người tin được, hơn nữa lại có năng lực, cơ hội phát tài nhờ nghiệp vụ làm mới điện thoại di động bất quá là thử nghiệm mà thôi.

"Vù... Kỳ thực ta thường tự nhủ, người cần biết thấy đủ mà vui, có thể mỉm cười vượt qua mọi khó khăn, còn..."

Chưa ra khỏi phố điện tử, điện thoại di động của Hác Mãnh chợt vang lên. Lấy ra nhìn dãy số hiện lên, nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nghe.

"Tiểu Mãnh a, ngày hôm nay sinh nhật cha ngươi, buổi trưa về nhà ăn cơm đi, ta đều chuẩn bị kỹ càng, cả nhà đều chờ ngươi, nhất định phải trở về a!" Nói xong, Hác Mãnh chưa kịp nói chuyện, đầu bên kia điện thoại liền cắt đứt .

Hác Mãnh thở dài, lấy điện thoại di động gọi cho Ngụy Thục Phân, nói mình buổi trưa không về ăn cơm. Ra khỏi phố điện tử đưa tay gọi xe, ngồi vào rồi nói cho tài xế địa chỉ.

Vừa nãy gọi điện thoại chính là kế mẫu Trương Phương của Hác Mãnh, nói thế nào đây, tóm lại hắn cùng kế mẫu Trương Phương quan hệ coi như không tệ, chí ít không phải đến nỗi không nhìn mặt nhau, thế nhưng, hắn cùng phụ thân hắn Hác Phúc Lai không thế nào mềm được, quan hệ rất cứng ngắc, trên căn bản một năm qua, hắn đều không có về qua nhà, Hác Phúc Lai một lần điện thoại cũng không đánh qua, thật giống như không có đứa con trai như hắn vậy. Ngay cả kế mẫu Trương Phương, mỗi tháng đều sẽ đánh hai lần điện thoại, hỏi thăm hắn tình trạng gần đây, có cần tiền hay không, cũng thường xuyên khuyên hắn trở lại.

Kế mẫu Trương Phương công tác ở trong bệnh viện, là y tá trưởng, Hác Phúc Lai đi làm ở trong khu công nghiệp, công nhân một đơn vị chuyện nghiệp, là công chức, thu nhập cũng không tệ. Trương Phương cũng là kết hôn lần hai, khi cùng Hác Phúc Lai kết hôn, đã có hai con gái, một so với Hác Mãnh lớn hơn, một so với Hác Mãnh nhỏ hơn, lớn chưa từng cho Hác Mãnh mặt mũi, nhưng mà sự quan hệ giữa hai người, khá là 'Đặc thù', còn cô nhỏ hơn đối với Hác Mãnh rất tốt, nàng phi thường yêu thích người ca ca này, bởi vì khi còn đi học, có người từng bắt nạt nàng, là Hác Mãnh giúp nàng ra mặt.

Lớn hơn so với Hác Mãnh hai tuổi, tên là Tiếu Ngọc Vân, đã tốt nghiệp đại học, một năm trước mới vừa dựa vào quan hệ tiến vào một Xí nghiệp tư nhân trong thành phố, nhỏ hơn so với Hác Mãnh ba tuổi, tên là Tiếu Ngọc Tuyết năm nay học lớp 11.

Trương Phương cúp điện thoại nhanh như vậy, là sợ Hác Mãnh kiếm cớ không trở về. Hác Mãnh hắn thật không thích về nhà, nơi Hác Phúc Lai hắn không thích đi, nơi mẹ ruột Lý Duyệt hắn càng không thích đi, trước đây hắn luôn cảm giác mình tới chỗ nào đều là dư thừa!

Phú Khang gia viên, nhà số 23.

Hác Mãnh xuống xe, thanh toán tiền xe, tiểu khu này là mấy năm trước mới xây, ở đây Hác Phúc Lai cùng Trương Phương mua một bộ ba phòng ngủ hai phòng phụ hơn 120 mét vuông. Lúc lên đại học, Tiếu Ngọc Vân không thường xuyên trở về, trở về liền ở cùng phòng với muội muội Tiếu Ngọc Tuyết chen chen cũng không vấn đề, sau này Tiếu Ngọc Vân tốt nghiệp trở về, luôn vì gian phòng mà cùng Tiếu Ngọc Tuyết cãi nhau, Hác Mãnh khi đó cũng ở nhà gần nửa năm , sau đó tìm cơ hội, chuyển đi ra ngoài bắt đầu ở một mình, hoặc là nói, đi ra ngoài gây dựng sự nghiệp đồng nát .

Năm đó chính Hác Mãnh cũng không muốn quan hệ giữa cha con hai người lại trở nên náo động đến vậy, có lẽ bởi vì hắn tuổi trẻ không hiểu chuyện, một năm nay ở bên ngoài, trải qua nhiều chuyện, cũng nghĩ thông suốt rồi, hơn nữa hiện tại, không thể nói trở thành một phú hào nhưng ít ra cũng không cần phải tìm kế sinh nhai mà phát sầu, không cần lấy tiền từ trong nhà. Nhưng nói thế nào cũng đã có thể ưỡn thẳng lưng mà tự hào rồi.

Trước đây khi Hác Mãnh nói muốn gây dựng sự nghiệp, Hác Phúc Lai không ít chê cười còn nói một số lời khó nghe, càng không cho hắn lấy một phân tiền, hiện tại suy nghĩ một chút, Hác Mãnh cũng biết Hác Phúc Lai vì sao mà tức giận, tức hắn không có cố gắng đọc sách, tức hắn không có tham gia thi đại học, tức hắn cả ngày không có việc gì chỉ cà lơ phất phơ.

Bên trong 'Nhà kho', còn có vài thứ, suy nghĩ một chút, cầm bốn bộ điện thoại di động, hai cái iPhone 6, một chiếc Samsung Galaxy Note4, một chiếc Samsung W2014, một chiếc iPad, cất vào trong một cái túi. Lúc thu về đều là hỏng, không tốn vài đồng tiền, thế nhưng bây giờ mấy bộ điện thoại di động cộng lại, xấp xỉ 3 vạn rồi, nguyên bản những đồ này là chuẩn bị bán đi.

"Leng keng!"

Hác Mãnh bấm chuông cửa, nếu Trương Phương gọi điện thoại cho hắn trở về, vậy trong nhà khẳng định có người.

"Ca, ngươi đã về rồi." Tiếu Ngọc Tuyết mở cửa nhìn thấy Hác Mãnh, cao hứng kêu một tiếng, kéo hắn đi vào nói: "Cha, mẹ, ca ta trở về rồi!"

Hác Phúc Lai ngồi ở trên ghế salông xem báo, Trương Phương ở nhà bếp bận việc. Hác Phúc Lai đem tầm mắt dời từ tờ báo qua, ngẩng đầu mắt nhìn hắn, cũng không lên tiếng, chỉ hất hất cái đầu.

Tiếu Ngọc Tuyết biết Hác Mãnh cùng Hác Phúc Lai quan hệ không tốt, lè lưỡi một cái, đẩy Hác Mãnh đi vào trong, chỉ lo hắn không cao hứng liền quay đầu đi rồi, mãi cho đến trước sô pha chờ Hác Mãnh ngồi xuống, mới ngồi vào bên cạnh hắn, ôm hắn cánh tay, miệng lầm bầm không cao hứng hỏi: "Ca, ngươi mấy tháng nay đi đâu, người ta gọi ngươi trở về là không muốn ngươi rời xa người ta đâu."

Hác Mãnh cũng không hề tức giận, cười đưa tay nhéo mũi của nàng, nói: "Làm đồng nát, vội vàng kiếm tiền chứ sao."