"Có đi vào ngồi một chút hay không? " Đổng vân xuống xe, trên mặt ửng đỏ, mỉm cười, kiều diễm mời.
Đi vào ngồi một chút?
Hác Mãnh hơi giật mình một chút, hắn nghĩ thầm nếu bây giờ mà đi vào ‘làm một chút’ chắc là phải sáng mai mới về được. Đề nghị này thật hấp dẫn người ta mà.
Mọi người đều là nam nhân, cũng không phải Liễu Hạ Huệ, hơn nữa giờ cũng tối rồi, cái ý nghĩa của ngồi một chút cũng không đơn giản, nhưng mà Hác Mãnh vẫn lắc đầu cười nói: “Đã không còn sớm, để khi khác đi!”
Đối với người của Hương Giang Đổng Gia thì hiện tại hắn cũng không muốn dính vào, hơn nữa hắn cũng không thiếu nữ nhân, cái loại nữ nhân ‘Qúy tộc’ này tốt nhất vẫn nên kiềm chế, hiện tại mà ‘Làm một chút’ sau đó có làm thêm chút nữa hay không? Nhất là Hoàng Ly trước khi tắt máy có nhắc nhở qua rằng nữ nhân của Đổng Gia là không hề đơn giản nên càng làm cho Hác Mãnh thêm cố kỵ!
Trước đây Hác Mãnh chỉ là một người Đồng nát, nên gặp bất cứ một mĩ nữ nào đều hận không thể trực tiếp xử, nhưng bây giờ hắn cũng không còn chỉ là Đồng nát thông thường nữa, đã có giá trị lợi dụng lớn rồi!
trên mặt Đổng vân hiện lên vẻ thất vọng, cười nói: "Vậy được rồi, ngươi lái xe chậm một chút."
Rời khỏi tiểu khu nhà của Đổng Vân, Hác Mãnh cũng không biết làm gì tiếp theo, tối nay hắn đã là một người tốt, là người’ thấy việc nghĩa hăng hái làm’.
Trở lại cửa hàng đã là hơn mười một giờ rồi, Hác Mãnh cho rằng Ngụy Thục Phân đã ngủ, liền mở cửa tự vào, vừa vào thì đã thấy Ngụy Thục Phân mỉm cười đứng chờ.
Ngụy Thục Phân kỳ thật vẫn một mực chờ đợi Hác Mãnh trở về, Hắn không trở về, nàng cảm thấy rất khó ngủ, mà hơn nữa điện thoại cũng không gọi về, nên nàng luôn lo lắng. Dần dần địa vị Tiểu nam nhân này đã ngày càng lớn, bây giờ thì ngoài Tiểu Qủa Qủa nàng cũng có thêm người để nhớ thương lo lắng rồi.
‘Thường Mị đâu?
Hác Mãnh nhìn quanh một tí, không thấy Tiểu tức phụ nhà bên đâu cười hỏi.
Ngụy thục phân mỉm cười nói: "Nàng ngày hôm nay đã về nhà mẹ rồi!"
“Đi rồi sao?”
Hác mãnh cười đi tới bên người ngụy thục phân, đem nàng bế lên, dọa ngụy thục phân vừa giật mình,vừa đỏ mặt nhẹ giọng 'Ai nha' kêu một tiếng: "Ngươi làm gì thế a, nhanh, nhanh buông ta xuống, nặng lắm đó!" Nàng có chút ngượng ngùng.
"Hắc hắc, một tí cũng không nặng." Hác mãnh cười ôm nàng đi tới sô pha, thật vất vả mới tìm được một cơ hội ở chung chỉ hai người mà, làm sao có thể buông tha được. Lúc trước đều là lén lén lút lút, luôn có cảm giác không thống khoái..
"Quả quả đang ngủ?"
"Ân!"
"Thục phân Tỷ, ngươi giúp ta..."
(DG: đoạn này là đoạn không gay cấn, không hấp dẫn, không súc tích, không lãng mạn, nên bị lược bỏ 10000 từ :3)
"Không thích? Vậy ta cầm về vậy. Hì hì, thực ra số lượng cũng không phải rất nhiều đâu nha." Hác mãnh cười.
Thời gian cuối tuần hắn liền về nhà một chút, cũng cầm theo một chiếc điện thoại của công ty Lam Mị. đưa về cho Tiếu Ngọc Tuyết, về phần bố và dì thì không mang vì, người già cũng không cần thiết, để tránh phiền phức.
Nhưng mà có chuyện giở khóc giở cười là, Trương Phương yêu cầu Hác mãnh tặng cho Mạnh Hiểu Lan một chiếc, nói thế nào thì nàng kia cũng là “Bạn Gái” của hắn mà! Điều này làm cho Hác Mãnh giở khóc giở cười.
Nhân cơ hội này cũng nên tặng Ly tỷ một chiếc luôn, coi như là trả lại nhân tình hôm trước vậy. Nhóm đầu tiên của sản phẩm điện thoại Lam Mị vừa ra liền đã bị đặt hết, quả thật là rất khó để mua.
Thời gian trôi qua rất nhanh nháy mắt đã đến cuối tháng tám, Chu Đào cũng đã đi học, trước khi đi còn làm một chầu say khướt rồi, rồi Từ Manh Từ đại tiểu thư cũng đi, nhưng mà hắn cũng không tiễn được trước khi đi cũng sang chỗ hắn chơi được hai ngày, nhưng lần nào cũng có cả Trần Vũ Tình tham dự, ‘Một chọi hai; Hác Mãnh có chút chống chọi không lại.
“được rồi, ngươi có thể làm được thì ta cũng có thể làm được nha!” Từ Manh ôm lấy cổ Hác Mãnh hung hăng cưỡng hôn hắn, hơn năm phút Trần Vũ Tình cũng chút nóng mặt ho khan hai người mới chịu cười cười tách nhau ra.
Kì nghỉ hè rất nhanh kết thúc, không chỉ Từ Manh phải rời đi mà Trần Vũ Tình cũng rất nhanh sẽ đi luôn.
Hác mãnh cười nói: "Cái gì sự nghiệp của ta cơ chứ, đó là sự nghiệp của chúng ta mà."
Công ty Khoa học kỹ thuật Lam Mị cũng đã đi vào quỹ đạo rồi, Lam Phượng Hoàng ở Thâm Khẩu cũng đã thành lập chi nhánh, chủ quản phương diện chế tạo.
Bên kia đều do Lam Phượng Hoàng lo liệu nên Hác Mãnh cũng không can thiệp quá nhiều, trừ chỗ đó ra, công ty của hắn cũng đã thành lập phòng làm việc ở Mỹ, Nhật Bản, Hàn Quốc. còn cả ở Bắc Kinh nữa, Trần Vũ Tình sau khi trở về sẽ điều hành nơi đó.
“Nhật Bản, Hàn Quốc là hai quốc gia giàu có của châu á, ngươi chuẩn bị phái ai qua đó khai thác thị trường? Trần Vũ Tình nhẹ giọng hỏi.
Người sử dụng ‘Tiểu Lam’ cảm thấy trí năng của nó trong thời gian ngắn đã tăng lên gấp bội, vượt qua mọi người dự liệu, nên cũng làm cho một số người chú ý tới, nên cũng xảy ra một số việc.
Các thương hiệu phần mềm ở trong nước, cũng liên kết với nhau tạo thành một hệ thống đồng minh, nên làm cho công ty khoa học kỹ thuật Lam Mị rất khó đột phá ở phương diện này.
Việc lục đục nội bộ trong nước cũng không phải là điều mà Hác Mãnh muốn nhìn thấy nên việc đi ra Thị Trường nước ngoài không thể nghi ngờ chính là cửa khẩu đột phá cho công ty!
Mục tiêu ngắn hạn của Khoa học kỹ thuật Lam Mị là chiếm lĩnh thị trường Châu Á, dùng chất lượng phục vụ cực kỳ tốt của ‘Trí năng tiểu lam’ thì không gì là không thể.
Mặc kệ có thể làm được những gì, cứ theo xu hướng này và đà phát triển và sự hệ thống thu mua thì trong một tương lai không xa thì Khoa học kỹ thuật lam mị sẽ đứng đầu thế giới, đến lúc đó Công ty có thể bắt đầu ảnh hưởng nhiều hơn trong các ngành nghề khác.
Bởi vì khoa học kỹ thuật Lam mị phát triển vô cùng mạnh, nên cũng thể hiện ra những thiếu sót nhất định như nhân tài và các chuyên gia trong ngành. Hiện tại công ty đang trong tiến trình đi ‘săn người’ hay nói cách khác chính là đục khoét chuyên gia ở các công ty khác.
Hác Mãnh cùng Trần Vũ Tình cùng với các cán bộ công nhân viên cũng nghiên cứu rất nhiều rồi, và cũng nhận định đây cũng chỉ là phương thức ngắn hạn mà thôi, công ty cũng còn cần tự bồi dưỡng và đào tạo nhân viên cho mình.
Đối với công ty Khoa học kỹ thuật Lam Mị mà nói, Nhật Bản, Hàn Quốc cùng với Bắc Kinh chính là thị trường vô cùng trọng yếu.
"Ta tự mình đi!" Hác mãnh cười nói.
Trần vũ tình sửng sốt một chút. Nhìn hác mãnh hỏi: "Ngươi tự mình đi?"
"Đúng! Sợ rằng không ai thích hợp hơn so với ra." Hác mãnh cười gật đầu nói. Hắn có quyết định của chính mình, vừa lúc nhân cơ hội lần này, kiếm xem thử những hàng đã qua sử dụng, hàng second hand để thu mua nữa, nói qua cũng phải nói lại kỳ thật thu mua đồng nát mới chính là ‘đệ nhất chức nghiệp’ của hắn mà.
"Cũng tốt!" Trần vũ tình cũng không có phản đối.
Tính từ lúc Từ Manh đi thì ngày thứ ba Trần Vũ Tình cũng đã bàn giao hết chuyện của công ty sau đó cũng đi Bắc Kinh vì ngày khai giảng năm học mới cũng gần kề rồi
...
"Đi giúp ta rót chén trà sữa!" Hác mãnh đi vào phòng làm việc,nhìn Cố Diễm cười phân phó.
Trà sữa?
Cố Diễm liếc mắt nhìn hắn. Cười khổ mà nói: "Ông chủ, trong công ty không có trà sữa, chỉ có trà và cà phê thôi!"
"Không có thì không đi mua được sao!" Hác mãnh phất phất tay, ý bảo nàng đi ra.
Chả hiểu sao hắn cứ đòi uống bằng được, Cố Diễm u oán bước ra ngoài.
Mở máy vi tính ra. Hác mãnh liền gọi Lam Lam..
Đã có Lam Lam hỗ trợ, nên toàn bộ tầng mười bảy tầng mười tám của cao ốc Long Ảnh đều là địa bàn của nó. Mà hệ thống mẫu ban đầu được đặt trong máy xách tay của Hác Mãnh vì lý do an toàn nên hắn cũng không đem đến.
Đặt trong của hàng không có thể bị trộm nhưng cũng có thể dễ dàng tìm về, nên cũng không lo lắng.
“Nói cho ta một chút về tình huống mới nhất trong công ty đi!”
Hác Mãnh trong thời gian này cứ thỉnh thoảng lại hỏi qua một chút chuyện trong công ty, cũng nắm rõ trong công ty hiện nay phát triển khá tốt, mà Trần Vũ Tình đã đi nên hắn cũng có chút quan tâm hơn trước. Trần Vũ Tình, Lam Phượng Hoàng một nam một bắc, mặc dù không có quy định gì cả nhưng vô tình đã tạo nên một sự ăn ý rất tốt, trên cơ bản thì Trần Vũ Tình Phụ trách chủ quản phương diện phần mềm, còn Lam Phượng Hoàng thì đang quản lý sinh ý điện thoại cùng trí năng chế tạo quần áo, cùng với phương diện tiêu thụ trên internet, nói chung là phân công khá hoàn hảo!
“Được!”
Lam Lam nói xong liền ra một chuỗi số liệu. Sau đó liền giải thích.
“Công Ty khoa học kỹ thuật Lam Mị hiện tại có tổng cộng hai chủng loại sản phẩm đó là sản phẩm giả thuyết, và sản phẩm thực chất.”
“Thôi thôi đừng nói dài dòng nữa, nói vào trọng tâm đi!”
Hác Mãnh liếc mắt, nghĩ thầm không biết tiểu tử này học ở ai cái giọng điệu này không biết!
“Người sử dụng trí năng tiểu lam đã chính thức đột phá mốc 95 triệu rồi, trong đó, trong nước chiếm 80 triệu, còn nước ngoài cũng chiếm 15 triệu.
Những người thuộc nhóm đầu tiên đã đặt hàng cũng đã nhận được sản phẩm, và phản ứng cũng rất hài lòng với điện thoại. Điện thoại di động cùng với trí năng phụ trách y phục, đều do Lam Tổng phụ trách, số lượng sản sinh hơn mười vạn chiếc, trong đó hai vạn cái được gửi cho hội viên vip của Trí năng Tiểu Lam, hai vạn cái thì gửi cho những người có điểm tín dụng cao, còn có năm nghìn cái thì bán ra. Một vạn cái để thưởng!
"Mười vạn cái?" Hác mãnh nhíu nhíu mày, cứ theo số lượng này mà tính toán, một năm ít nhất cũng hơn một trăm hai mươi vạn cái.