Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên đánh thức Hác Mãnh!
"Người nào thế?" Hác Mãnh ngáp dài một cái, đứng dậy mở cửa. Nhìn thấy Trương Đậu Đậu đứng ở ngoài, hắn liền sửng sốt, dở khóc dở cười nói: "Mỹ nữ, đến sớm vậy!"
Trương Đậu Đậu liếc nhìn nửa thân dưới của Hác Mãnh, khuôn mặt thoáng ửng đỏ, có chút ngượng ngùng: "Ngươi… sao ngươi không mặc quần!"
"Ta vừa mới rời giường thôi!" Hác Mãnh nói xong liền quay vào phòng, thả người nằm lại lên giường.
Trương Đậu Đậu suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn chắp tay sau lưng bước vào phòng, đánh giá bên trong một hồi, khẽ lè lưỡi, nháy mắt nói: "Gã to con kia không ở đây à?"
"Không, ta không có thói quen ngủ chung cùng người khác. Đêm qua liền lấy thêm một phòng." Hác Mãnh đáp lời, suy nghĩ một chút rồi ngồi dậy, mặc quần vào. Trước mặt nữ nhân mà ‘ăn mặc thiếu vải’ khiến hắn cảm thấy hơi ngượng ngùng, dù sao cũng đã bị đánh thức, không ngủ tiếp được.
Trương Đậu Đậu cười đùa: "Đã không còn sớm nữa, mặt trời cũng lên quá đỉnh đầu rồi. Dậy đánh răng rửa mặt đi, ta mời các ngươi ăn sáng!"
"Ngươi cũng không sợ bọn ta ăn cho ngươi tới phá sản à?" Hác Mãnh cười nói.
"Quá coi thường ta rồi nha!" Trương Đậu Đậu cười đùa coi như không .
Đánh răng rửa mặt xong, gọi Thiết Ngưu ra khỏi phòng, Trương Đậu Đậu mời khách chỉ là vài cái bánh bao và một bát cháo, sau đó ba người chạy thẳng tới ủy ban thị trấn Thanh Long. Theo ý niệm của Hác Mãnh là trước hết xây dựng xưởng đá, có nơi khai thác của riêng mình thì mới có thể tìm được càng nhiều Thanh Long ngọc phàm phẩm, dĩ nhiên là liệt phẩm cũng được. Dù sao Thanh Long ngọc phàm phẩm có số lượng không nhiều, tinh phẩm thì lại càng ít, nếu có một khu mỏ khai thác chống đỡ, cho dù chỉ khai thác được Thanh Long ngọc liệt phẩm thì cũng vẫn lãi chút đỉnh, không sợ thua lỗ.
"Ngươi thật muốn khai thác đá ở thị trấn Thanh Long?" Trên đường đi, Trương Đậu Đậu nhỏ giọng hỏi.
Hác Mãnh gật đầu cười nói: "Đúng vậy. Ta tới đấy chính là vì việc xây xưởng đá, làm sao, có vấn đề gì à?"
"Ừ!" Trương Đậu Đậu cắn răng, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì khai thác đá ở thị trấn Thanh Long cũng không quá khó, nhưng muốn chân chính khai thác thì cũng không đơn giản như vậy. Nếu như ngươi tới đó vì ngọc Thanh Long, vậy không ai quản ngươi, nhưng ngươi tới là vì khai thác đá Thanh Long, vậy cũng lại không được. Bởi vì toàn bộ vật liệu đá ở thị trấn Thanh Long đều bị huynh đệ Nghiêm gia lũng đoạn. Nhất là người ngoài như các ngươi muốn nhúng tay vào, thì trước hết phải thông qua sự đồng ý của đôi huynh đệ đó!"
Huynh đệ Nghiêm gia?
Hác Mãnh nhíu mày hỏi: "Không phải là chỉ cần giấy chứng nhận cho phép khai thác của chính quyền thị trấn là được rồi ư? Tại sao lại phải cần huynh đệ nhà đó chấp thuận thì mới được?"
"Đó là phía nhà nước, còn huynh đệ Nghiêm gia chính là địa đầu xà ở thị trấn Thanh Long. Không được huynh đệ họ gật đầu, ai tới cũng đều không ăn thua. Bởi vì đây là thị trấn Thanh Long, lời của huynh đệ Nghiêm gia chính là nói một không hai!" Khuôn mặt Trương Đậu Đậu lộ ra vẻ hù dọa, giọng nói đầy nghiêm túc.
"Ha ha, thì ra là địa đầu xà nha!" Hác Mãnh gật đầu cười, ghi nhớ kỹ trong đầu lời của Trương Đậu Đậu: "Chúng ta cứ đi vào trong thị trấn hỏi thăm một chút, sau đó liền tới bái phỏng hai vị huynh đệ Nghiêm gia kia."
Trương Đậu Đậu không nói gì thêm, nàng đã đề cập qua với Hác Mãnh, về phần hắn có nghe hay không thì tùy hắn. Nến không nghe, đến lúc đó nhất định sẽ chịu thiệt!
Ánh mắt hơi đảo, trên khóe miệng khẽ nở một nụ cười, chờ đến lúc Hác Mãnh chịu thiệt, khi đó hắn mới hiểu tầm quan trọng của Trương Đậu Đậu nàng nha.
Ủy ban thị trấn Thanh Long tọa lạc tại con phố chính của thị trấn. Một dãy tòa nhà ba tầng, một khoảng sân không nhỏ, cổng treo khẩu hiệu, trong phòng bảo vệ nơi cổng có một bác già hơn 60 tuổi, mắt đeo kính lão, đang cúi đầu đọc báo!
"Bác ơi, xin làm phiền bác một chút, chúng cháu muốn tìm một vị lãnh đạo họ Lý của thị trấn!" Hác Mãnh đi lên trước, gõ tay lên cửa sổ phòng bảo vệ, cười nói. Lý Vĩ chính là chồng của vị Cung đại tỷ mà ngày hôm qua Hác Mãnh làm quen ở trên xe lửa, nghe nói là làm việc ở ủy ban thị trấn Thanh Long, chức vị cụ thể là gì thì Hác Mãnh cũng không tiện hỏi. Bất quá, có người hơi quen cũng tốt hơn so với không có ai nhận ra, đỡ phải lúng túng dò dẫm.
Bác bảo vệ ngẩng đầu lên, ánh mắt đánh giá mấy người Hác Mãnh qua cặp kính lão, nhất là Thiết Ngưu đứng đằng sau, qua một hồi mới mở miệng hỏi: "Các người tìm lãnh đạo làm gì?"
"Cung Yến là tỷ tỷ của cháu, bảo cháu có việc gì thì tới đây tìm lãnh đạo!" Hác Mãnh cười nói.
Vừa nghe Hác Mãnh nói đến Cung Yến, bác bảo vệ lập tức đứng dậy tươi cười, chỉ vào bên trong nói: "Vào đi thôi, Lý chủ tịch cũng vừa tới, các cháu cứ vào trong mà hỏi, ai nấy cũng đều biết phòng làm việc của lãnh đạo!"
Chồng của Cung đại tỷ là chủ tịch thị trấn Thanh Long? Điều này có chút vượt quá dự liệu của Hác Mãnh. Chào hỏi cám ơn với bác bảo vệ, nhóm Hác Mãnh liền đi vào ủy ban!
...
Lý Vĩ hơn 30 tuổi, có chút mập mạp, kèm theo ánh mắt tươi cười, tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên rất tốt. Sau khi đã biết Hác Mãnh là ai thì liền lịch sự chào hỏi, mời nhóm Hác Mãnh ngồi xuống.
"Ngày hôm qua ta đã nghe Cung đại tỷ của ngươi nói qua rồi, không nghĩ các ngươi tới sớm như vậy!" Lý Vĩ cười nói, đồng thời ánh mắt cũng đánh giá Hác Mãnh. Hắn cảm thấy người thanh niên này tuổi tác không quá lớn nhưng trên người lại có một cỗ khí chất rất tự tin, có điều do hơi quá trẻ tuổi, và còn nói là tới đầu tư vào thị trấn Thanh Long, khiến hắn có chút không tin tưởng lắm!
Hác Mãnh cười nói: "Vốn là muốn nhờ Lý đại ca hỗ trợ, tiến cử một chút với lãnh đạo thị trấn Thanh Long, thảo luận về việc đầu tư, nhưng không ngờ Lý đại ca lại chính là quan phụ mẫu nơi này! Đây quả thật là đỡ phiền toái. Đệ là người thẳng tính, sẽ không quanh co lòng vòng, lần này tới đây, đệ muốn đạt được quyền khai thác đá ở núi Thanh Long, thầu nguyên một ngọn núi để xây xưởng đá. Sau này sẽ đầu tư nhà máy sản xuất, tiến hành chế tác chiều sâu, do đệ thấy được triển vọng của đá Thanh Long!"
"Ồ?" Lý Vĩ cười híp mắt, nói: "Lão đệ, trước mặt danh nhân chúng ta không nói tiếng lóng, ta cũng biết, rất nhiều người đến từ bên ngoài danh nghĩa là xây dựng xưởng đá, thật ra thì cũng là vì ngọc Thanh Long mà đến. Nếu lão đệ cũng có ý nghĩ như vậy thì ta khuyên ngươi cũng không phải xây xưởng làm gì, cái đó cũng không cần thiết. Thương nhân tới thị trấn Thanh Long khai thác đá, mở ra nhóm nào là thất bại nhóm ấy, hơn nữa cũng chưa nghe thấy ai nói đào ngọc Thanh Long mà trở nên giàu to cả!"
Hác Mãnh lắc đầu, cười nói: "Lý đại ca yên tâm, lần này tới đệ chính là vì đá Thanh Long. Như vậy đi, giao thầu cho đệ ngọn núi như nào thì tùy cao tầng trong thị trấn định đoạt, đệ không quá cầu kỳ, chỉ cần có đá Thanh Long để khai thác là được, còn về phần có ra được ngọc Thanh Long hay không thì đệ không quan tâm, trước kia từng bị người khác đào bới qua cũng được. Vốn đầu tư lần 1 của đệ sẽ không thấp hơn 30 triệu, sau này còn có thể sẽ xây dựng một nhà máy sản xuất đá ở thị trấn, quy mô sẽ không thấp hơn 300 triệu."
Lý Vĩ nghe Hác Mãnh nói như thế, thái độ liền trở nên nghiêm túc, thị trấn Thanh Long không ít xưởng đá, nhưng dạng nhà máy sản xuất phát triển đại quy mô lại không hề có cái nào.
Một đại nhà máy 300 triệu, cần không ít công nhân, nếu như chỉ tuyển dụng ở thị trấn thì sẽ vô cùng giảm bớt được áp lực có công ăn việc làm đang đè nặng lên nơi này. Có thể kiếm tiền ngay cửa nhà, vậy có ai lại bằng lòng chạy ra ngoài làm thuê cho người khác chứ. Hơn nữa nếu chuyện này mà thật sự thành công, thì chính là một chính tích không nhỏ nha.
Lý Vĩ suy nghĩ một chút, cười nói: "Lão đệ, ngươi đã muốn xây dựng nhà máy sản xuất thì cần gì phải mở xưởng khai thác? Ngươi hoàn toàn có thể mua vật liệu từ mấy xưởng đá trong thị trấn cơ mà!"
Mua vật liệu từ mấy xưởng đá khác? Nghe thấy lời của Lý chủ tịch, Hác Mãnh liền sửng sốt. Suy nghĩ kỹ thì điều đấy quả thật không phải là không được, từ trong lời nói của Lý chủ tịch và lời nhắc nhở của Trương Đậu Đậu trước khi đến đây, Hác Mãnh cũng có thể nhận ra kỳ thật ‘nước’ ở nơi này rất sâu. Mọi người đều nói trên núi Thanh Long đã không còn ngọc Thanh Long, vậy vì sao mọi người vẫn tiếp tục ở lại khai thác? Bên trong nhất định là có ẩn tình.
Có điều, mục đích thật sự của Hác Mãnh không phải là đến đây để đào ngọc Thanh Long, về phần khai thác đá cũng bất quá chỉ là muốn giảm bớt được chút vốn thôi.
Lý chủ tịch thấy Hác Mãnh không lên tiếng, liền trầm giọng nói: "Nếu như ngươi quả thật là coi trọng tài nguyên đá của núi Thanh Long, cho rằng đá Thanh Long có tiềm lực phát triển, muốn làm việc ấy, vậy cho dù chúng ta không có quan hệ riêng, thì lão ca vẫn sẽ nhất định dốc sức ủng hộ. Ta thật sự muốn đá Thanh Long tạo dựng được danh tiếng, coi như là làm một chuyện tốt, tạo phúc cho thế hệ con cháu của thị trấn. Nhưng nếu ngươi tới đây là vì ngọc Thanh Long, vậy lão ca khuyên ngươi một câu: sớm làm việc khác. Còn số tiền định đầu tư mở xưởng đá kia… không bằng trực tiếp dùng để thu mua ngọc Thanh Long thực tế tới tay!"
Lời này cũng coi như xuất phát từ sâu trong nội tâm, nếu lúc nghe mà hiểu ra, vậy không phải là kẻ hồ đồ .
Hác Mãnh suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: "Kỳ thật mở xưởng đá hay không cũng không quan trọng, nếu như Lý chủ tịch có thể bảo đảm ở phương diện nguyên vật liệu sẽ không vì yếu tố con người mà tùy tiện biến động lên xuống, thì đệ liền có thể trực tiếp đầu tư xây nhà máy. Dù sao đệ cũng không muốn đến lúc đệ dành nhiều nỗ lực đưa đá Thanh Long ra ngoài thị trường lại trở thành công cốc!"
"Hóa ra Hác lão đệ là đang lo lắng điều này à!" Lý chủ tịch cười nói: "Việc đó thì Hác lão đệ có thể yên tâm, ngươi đã thật lòng muốn đầu tư vào thị trấn, người nào muốn gây sự với ngươi thì chính là cùng gây sự với toàn bộ nhân dân thị trấn Thanh Long này. Về giá tiền nguyên vật liệu thì ủy ban thị trấn và ủy ban huyện Thanh Long sẽ đích thân giám sát."
Lí Vĩ hơi dừng lời, rồi tiếp tục cười nói: "Chờ ngươi sinh hoạt thân quen với thị trấn, thì việc nhận thầu núi non..v…v, phỏng chừng cũng không phải là chuyện tình gì quá khó khăn!"
Hác Mãnh giật mình, đây là ‘trong lời nói có hàm ý khác’ nha! (*thoại lý hữu thoại)
Buổi trưa, Cung Yến mang theo Hiên Hiên đích thân tới thị trấn Thanh Long, mời Hác Mãnh cùng Thiết Ngưu ăn bữa cơm, coi như là biểu đạt chút tâm ý, Hác Mãnh nhìn ra được, Cung đại tỷ là thật tâm quý mến mình, lúc ăn cơm cứ bắt Hác Mãnh làm em trai kết nghĩa. Lý Vĩ ha hả cười cũng không nói gì!
Trên bàn cơm, Lý Vĩ cụng ly với Hác Mãnh, nhẹ giọng nói: "Vật liệu đá ở núi Thanh Long quá nửa là bị huynh đệ Nghiêm gia lũng đoạn, nếu ngươi không tham gia vào việc khai thác vật liệu, và không đứng trong hàng ngũ đám người đào ngọc Thanh Long, thì huynh đệ Nghiêm gia sẽ không tìm đến làm phiền ngươi, hơn nữa, nếu ngươi còn mua vật liệu đá từ bọn họ, vậy chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, bọn họ cảm kích ngươi còn không kịp, đâu có khả năng sẽ nhằm vào ngươi."
Hác Mãnh tò mò hỏi: "Huynh đệ Nghiêm gia đó thật sự là có thế lực lớn như vậy ở thị trấn này sao?"
"Ừ, rất lớn, có một số việc không thể nói rõ trong một hai câu, nhưng ngươi chỉ cần biết, ở thị trấn Thanh Long không trêu chọc huynh đệ Nghiêm gia, vậy thì không ai dám động tới ngươi!" Lý Vĩ nghiêm nghị nói.