Xe lửa tới ga huyện Thanh Long, Hác Mãnh để Thiết Ngưu xách hành lý giúp Cung Yến, hắn thì ôm bé trai Hiên Hiên, Trương Đậu Đậu cũng xuống ga này. Bên ngoài trời đã bắt đầu tối.
"Buổi tối các ngươi nghỉ ngơi ở đâu? Hay là đi nhà ta ở tạm, có phòng trống." Cung Yến nhiệt tình nói.
Hác Mãnh sợ phiền phức, suy nghĩ một chút lắc đầu từ chối, cười nói: "Không được, chúng ta tự tìm nhà nghỉ là được rồi." Mọi người dù sao cũng mới quen, lại đi nhà người ta có vẻ tùy tiện, cũng rất bất tiện.
"Vậy à, cũng được, vậy các ngươi lưu số điện thoại của ta, có chuyện gì có thể trực tiếp liên hệ với ta. Chồng ta là Lý Vĩ, các ngươi đi trấn Thanh Long có chuyện thì tới ủy ban trấn tìm hắn." Cung Yến suy nghĩ một chút, gật đầu rồi trao đổi số điện thoại với Hác Mãnh.
Trương Đậu Đậu nháy mắt cười hì hì: "Hay là các ngươi cùng ta đi trấn Thanh Long, trên trấn cũng có nhà nghỉ, nơi này cũng cách trấn không xa, chúng ta bắt xe đi là được."
"Đậu Đậu, ngươi về trấn Thanh Long sao?" sắc mặt Vương Vĩ có chút khó coi, cau mày hỏi. Nhà hắn cũng ở trấn Thanh Long, nhưng hiện tại đã chuyển tới trung tâm huyện. Nhà Đậu Đậu cũng có nhà ở trung tâm huyện, có thể thấy Vương Vĩ có chút ý tứ với Trương Đậu Đậu, nhưng mà hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
"Đúng vậy." Trương Đậu Đậu gật đầu, không tiện để ý đến hắn, phần lớn sự chú ý đều đặt trên người Hác Mãnh.
Đi trấn Thanh Long?
Hác Mãnh giật mình, cười nói: "Được, vậy chúng ta đi trấn Thanh Long." Lần này đến đây là vì Thanh Long Ngọc, nếu trấn Thanh Long có nguyên liệu đá vậy thì dứt khoát đi trấn Thanh Long.
Nhà Lý Minh ở trấn Thanh Long, vì thế bọn họ cùng đi, chia tay với đại tỷ Cung Yến và bé trai Hiên Hiên, ra khỏi ga xe lửa có không ít xe taxi, Hác Mãnh, Thiết Ngưu, Trương Đậu Đậu cùng Lý Minh, vừa vặn bốn người, một chiếc taxi có thể chở được, không cần thuê xe to hơn.
Trương Đậu Đậu cùng tài xế đàm luận giá cả rồi lên xe đi tới trấn Thanh Long, trên đường líu ra líu ríu miệng nhỏ không ngừng, rất biết nói chuyện.
Huyện Thanh Long cách trấn Thanh Long khoảng chừng 18 km, trấn Thanh Long là đệ nhất trấn của huyện Thanh Long.
(ND: ở TQ mỗi huyện nó có trung tâm huyện gọi là Huyện Thành, mỗi huyện có rất nhiều xã và thị trấn.)
"Thanh Long Ngọc đáng giá, còn đá Thanh Long thì không đáng giá." Trương Đậu Đậu cười hì hì nói: "hàng năm người tới huyện Thanh Long tìm Thanh Long Ngọc rất nhiều, thế nhưng không có mấy người có thể tìm được."
"Ồ." Hác Mãnh không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Vậy Thanh Long Ngọc và đá Thanh Long có sự phân chia thế nào? Mọi người từ lâu đã biết sự tồn tại của Thanh Long Ngọc sao?
"Đương nhiên rồi, huyện Thanh Long cũng vì có Thanh Long Ngọc mới có tên đó, hì hì, nhưng mà cho dù người ở huyện Thanh Long cũng không có mấy người thấy được Thanh Long Ngọc, Thanh Long Ngọc cùng đá Thanh Long trên bản chất không giống nhau, Thanh Long Ngọc là ngọc thạch còn đá Thanh Long chỉ là tảng đá màu xanh thôi."
Nghe Trương Đậu Đậu nói, toàn bộ người huyện Thanh Long đều biết Thanh Long Ngọc có giá trị liên thành, rất nhiều người đời đời đi tìm ngọc, nhưng đá Thanh Long thì không phải bảo bối gì, khắp đồi núi đều có, có đầy trên núi Thanh Long. Đá Thanh Long với đá Thanh Long cũng có chút khác nhau, một số có màu sắc đậm hơn, một số có màu sắc êm dịu, còn một số lại nhạt hơn một chút.
"Có không ít người mở xưởng đá ở trấn Thanh Long sao?" Hác Mãnh hỏi.
"Ừm, nhiều, thế nhưng cũng không nhiều, bình thường đều là người địa phương, người nơi khác tới đều mở xưởng đá có tên tuổi, kỳ thực cũng vì tới đây tìm kiếm Thanh Long Ngọc, mọi người trong lòng đều biết cả." Lý Minh trên xe vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên mở miệng nói.
Hác Mãnh quay đầu nhìn hắn, với con mắt màu đen, tướng mạo phổ thông nhưng khiến cho người ta cảm giác đây là một người trẻ tuổi rất lịch sự, bình thường cũng ít nói chuyện.
Lý Minh đối diện với Hác Mãnh, nhẹ giọng nói: "Ta không biết thật ra ngươi đến trấn Thanh Long là muốn mở xưởng đá hay là vì Thanh Long Ngọc, nếu như vì Thanh Long Ngọc mà đến thì chúng ta có thể nói chuyện."
Hác Mãnh con mắt lấp lóe, nhẹ giọng hỏi: "Ý của ngươi là trong tay ngươi có Thanh Long Ngọc?"
"Ta không có nhưng nhà ta có." Lý Minh gật đầu.
Trương Đậu Đậu nói tiếp: "Trong nhà cái hũ nút này, trưởng bối đều là thạch nông, trong nhà có lẽ có không ít hàng thật đó."
"Cái gì là thạch nông?" Hác Mãnh cười không rõ hỏi. Đối với danh từ này, hắn lần đầu tiên nghe thấy.
"Thạch nông à, thạch nông chính là đời đời sống nhờ nghề tìm đá, cũng có người gọi thạch nông là người tìm ngọc, trước đây người tìm ngọc khá nhiều, rất nhiều nhà đều tìm ngọc, thế nhưng có thể gọi là thạch nông cũng không có mấy người. Nhưng hiện nay ngoại trừ vài người lớn tuổi già cả không có việc thường đi quanh ngọn núi Thanh Long thì người trẻ tuổi đã còn rất ít làm việc này. Mấy người già thường nói Thanh Long Ngọc trên núi Thanh Long đã tuyệt chủng rồi, không còn nữa." Trương Đậu Đậu cười giải thích.
Hác Mãnh hiểu, cười nói: "Vậy theo ngươi nói, người trong trấn Thanh Long nhà nào cũng có Thanh Long Ngọc à."
"Trước đây thì mỗi nhà đều có, nhưng hiện giờ đã không còn nữa, đều bị các thương nhân kinh doanh ngọc thạch mang đi rồi. Vốn Thanh Long Ngọc bán theo cân, hì hì, hiện giờ thì bán theo gam. Đã nghe câu hoàng kim có giá, ngọc vô giá chưa? Thanh Long Ngọc cũng như vậy, hiện nay giá mỗi gam Thanh Long Ngọc cao nhất đều lên tới hơn 800 tệ đó, thấp nhất cũng khoảng 200 tệ. Nghe ba ta nói, lúc trước nhà chúng ta có Thanh long Ngọc, đều bán đi giá 150 tệ một cân, thiệt thòi lớn rồi." Nói tới đây Trương Đậu Đậu le lưỡi một cái.
Gần tới 1h đồng hồ xe đến trấn Thanh Long, Hác Mãnh tranh trả tiền xe, Trương Đậu Đậu dẫn bọn họ tìm một khách sạn có điều kiện không tệ, mở một phòng đôi.
Nàng và Lý Minh đều là người trong trấn vì thế mà rất quen thuộc, mang Hác mãnh tới khách sạn, chính là khách sản của một người họ hàng. Giá tiền cũng không đắt, mỗi đêm 100 tệ.
Hác Mãnh và Thiết Ngưu lần này tới đây cũng không mang hành lý gì, đi tay không, sau khi đặt phòng khách sạn thì đi cùng Lý Minh tới nhà hắn.
"Lý Minh trong nhà trước đây kỳ thực là thổ tài chủ." Trương Đậu Đậu đi bên cạnh Hác mãnh, chọc Hác Mãnh một chút, cười nhẹ giọng lầm bầm.
Thổ tài chủ?
Hác Mãnh sững sờ, cười cười, thổ tài chủ đại khải chỉ địa chủ ở thế hệ trước.
Nhà Lý Minh rất lớn, bên trong sân chồng chất không ít tảng đá, đều là đá Thanh Long, màu sắc có đậm có nhạt, khối to thì cao mấy mét, nặng mấy tấn, khối nhỏ thì cũng phải mấy trăm cân.
"Gia gia, cháu đã về, hai vị này là bạn của cháu ở Thạch Thành, muốn mua chút ngọc, chúng ta còn không ạ?" Lý Minh hỏi thăm người nhà một chút, dẫn Hác Mãnh đếu hậu viện, dưới giàn nho có ghế nằm bằng trúc, dùng nhiều năm rồi nên đã thành màu đỏ. Trên ghế là một vị lão đầu gầy gò đang nằm, không biết bao tuổi nhưng khiến cho người ta cảm giác rất già rồi.
"Bằng hữu?" Ông lão mở mắt ra, đánh giá Hác Mãnh, ánh mắt sắc bén.
Lý Minh lông mày khẽ động, gật đầu: "Vâng, bằng hữu, người không tệ. Muốn mở xưởng đá trên trấn."
Lý lão gia tử cười ha ha, lắc đầu nói: "Trên núi Thanh Long đã không còn ngọc, đừng phí công nữa, đi tìm cha cháu lấy một khối, bán đi đủ cho cháu lấy vợ, bán đi cũng đỡ lo, để lại cũng khiến các ngươi nhớ mãi chút đồ này trong nhà thôi." Sau đó thì nhắm mắt không nói thêm gì.
Lý Minh trên mặt lóe lên vẻ mừng rỡ, dẫn Hác Mãnh quay vào nhà.
Một khối to chừng nắm tay trẻ em, màu sắc êm dịu, trong suốt khoảng 32%, nặng chừng 5-6 cân. Cha của Lý Minh cũng không nói chuyện cùng Hác Mãnh, lấy tảng đá trong túi ra đưa cho Lý Minh, rồi quay đầu vào nhà.
Hác Mãnh cầm Thanh Long Ngọc trong tay, cúi đầu nhìn kỹ, kỳ thực ở phương diện thật giả thì hắn trước đây cũng chưa từng thấy Thanh long Ngọc. Nhưng mà trên tay hắn có Trạm Thu Mua.
"Đích thực là Thanh long Ngọc, cũng không cần ngươi trả giá cao, 1g 350 tệ, khối ngọc này nặng hơn 6 cân, coi như 6 cân đi, tổng cộng 1,050,000 tệ, có mua không." Lý Minh cũng không lòng vòng quanh co, gọn gàng dứt khoát nói.
"Thành giao!" Hác Mãnh cười ngẩng đầu lên nói: "Chuyển khoản được không?"
"Chuyển qua mạng được không?" Lý Minh trên mặt mừng rỡ hỏi.