Ân Sủng Của Hoàng Đế

Chương 4

“Cháu đã cầu hôn Trúc Nguyệt rồi!” Giọng sang sảng của Tống Chấn Cương từ trong đại sảnh vang ra, vang vọng như tiếng của nhiều người hợp lại.

Hai mươi bốn năm trước, khi Tống Chấn Cương lên sáu, anh đã bị một tai nạn xe hơi và gặp nguy hiểm đến tính mạng, vì thế, nhà họ Tống ngap lập tức đi tìm vị bác sĩ nổi tiếng nhất lúc bấy giờ là Tôn Hoằng Chí với hi vọng mong có thể cứu sống được anh. Tôn Hoằng Chí thực không hổ là danh y, quả nhiên đã dễ dàng cứu được tính mạng của Tống Chấn Cương.

Tống Thiên Long vốn từ trước đã khâm phục Tôn Hoằng Chí học rộng tài cao lại phong lưu nho nhã, huống chi bây giờ lại còn có ơn cứu mạng đối với cháu mình, cho nên, ông đã cho Tống Chấn Cương đính hôn với cô con gái vừa mới sinh được vài ngày của Tôn Hoằng Chí. (BB: gia phả rối như đống bùi nhùi…. =”=)

Sau này Tôn Hoằng Chí do không chịu nổi cú sốc trước cái chết đột ngột của người vợ mà mình yêu thương đã mang con gái rời khỏi nơi phồn hoa đô hội đầy đau thương này. Nghe nói là hai cha con đi đến một vùng núi xa xôi hẻo lánh hành nghề y, sau đó hai nhà mất liên lạc với nhau.

Nhưng vì Tống Thiên Long là người trọng lời hứa, cho nên khi Tống Chấn Cương tới tuổi lập gia đình, nhà họ Tống đã bỏ ra một số tiền lớn để tìm tung tích của Tôn Hoằng Chí. Đáng tiếc, trước mắt cũng chỉ biết được Tôn Hoằng Chí đã qua đời từ mười năm trước, còn cô con gái nhỏ nhà họ Tôn, nơi cuối cùng có được tin tức của cô là cô nhi viện.

Khác với các vị trưởng bối nhà họ Tống đang ngày càng lo lắng, Tống Chấn Cương lại rất thong thả, ung dung tự tại, việc hôn nhân muộn màng của anh khiến cho những anh em họ luôn bị thúc ép chuyện kết hôn của anh ghen tức đến nghiến răng nghiến lợi, đố kỵ đến đỏ mắt trước cuộc sông độc thân của anh.

Có điều, một năm gần đây, sự ghen tỵ của họ bắt đầu chuyển thành may mắn. Ít nhất họ có thể tự do tìm kiếm một nửa của mình, còn Tống Chấn Cương lại không thể. Đặc biệt, sau khi trong lòng anh đã có người con gái mà mình yêu, bốn chữ “giải trừ hôn ước”, lại một lần nữa được nhắc đến.

Kỳ thực khi Tống Chấn Cương hai mươi lăm tuổi, đã có người đề xuất đến việc giải trừ hôn ước, nhưng vì Tống Chấn Cương không có đối tượng muốn kết hôn vả lại anh cũng không muốn, mà Tống Thiên Long vẫn kiên trì tìm người, vì thế chuyện này đã trở thành kết luận cuối cùng.

Nhưng, hiện nay tình huống đã không giống như trước nữa!

Tống Chấn Cương đã có người mà anh muốn chung sống cả đời, đó là Quan Trúc Nguyệt.

Nhà họ Quan và nhà họ Tống là một trong ba gia tộc nổi tiếng trong giới kinh doanh ở Đài Loan, thế lực thật không thể coi thường. Hai họ Quan, Tống có thể nói là môn đăng hậu đối. Hai nhà kết thông gia được đến đời thứ ba thì có thể xem như là niềm vui lớn của tất cả mọi người, nhưng Tống Thiên Long lại bác bỏ ý kiến đó, một mực kiên trì tuân thủ hôn ước nhiều năm về trước.

Lý do được đưa ra là do nhà họ Tôn chỉ là “thường dân áo vải”, hơn nữa Tôn tiểu thư từ trước đã không biết lưu lạc ở phương nào, làm sao sánh được với nhà họ Quan tài lực như nước? Sao có thể sánh được với một tiểu thư Quan Trúc Nguyệt khí chất tao nhã, xinh đẹp, dịu dàng?

Dưới sự thuyết phục của mọi người, cuối cùng Tống Thiên Long đành phải ra quyết định.

Hôn ước có thể giải trừ, nhưng phải được sự đồng ý của Tôn tiểu thư, trước khi có được sự đồng ý của cô ấy, Tống Chấn Cương vẫn là người đã có hôn ước.

Tuy nhiên, Tống Chấn Cương từ khi có được người đẹp, anh chỉ hận mình không thể ngay lập tức cưới Quan Trúc Nguyệt, có như thế thì mới có thể yên tâm. Cho nên anh vốn là không thể chịu được sự chờ đợi dai dẳng mà lại không hợp lí này. Cũng vì thế mà gần như lần họp gia tộc nào anh cũng đề xuất đến chuyện yêu cầu giải trừ hôn ước.

“Làm càn!” Tống Thiên Long, người quyết định mọi chuyện nhà họ Tống, đập bàn quát lớn, tuy đã qua tuổi tám mươi, nhưng sự uy nghiêm của ông vẫn nguyên như cũ, “Cháu đã quên mình là người có hôn ước rồi sao?”

“Ông…” Tống Chấn Cương vất vả tranh luận.

“Nếu như năm xưa không có chú Tôn, cháu đã sớm mất mạng rồi, còn sống được đến ngày hôm nay sao?”

“Năm xưa là năm xưa. Bản thân cháu cũng rất cảm kích chú Tôn, nhưng… muốn báo ơn cũng không nhất định phải lấy con gái chú ấy, ông à!”

“Anh ấy nói đúng đấy ông ạ.” Em trai Tống Chấn Cương, Tống Chấn Lưu lên tiếng ủng hộ: “Bây giờ người ta muốn trả ơn cũng không còn thịnh hành việc phải lấy thân mình ra để báo đáp nữa đâu ạ.” Đời thứ ba của nhà họ Tống, anh em luôn luôn có tình cảm rất tốt, rất hiểu đạo lí có nạn cùng chịu.

Tống Thiên Long tức giận trừng mắt nhìn đứa cháu nhỏ của mình.

“Đây vốn là sự thật ạ, bây giờ đã là thời đại dân chủ rồi…” giọng Tống Chấn Lưu càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng anh vẫn cúi đầu, không chịu đựng nổi uy quyền của ông, vội hướng ánh mắt về bốn phía cầu cứu.

Em họ Tống Chấn Cương, Tống Chấn Y cũng rất thân với các anh họ mình, kiên trì nói: “Hơn nữa Tôn Phật Nhi cũng không biết lưu lạc ở chỗ nào nữa, nói không chừng đã không còn ở thế gian này nữa, ông muốn anh Chấn Cương đi đến chỗ nào để tìm người đây ạ?”

“Sống thì sẽ gặp người, chết thì sẽ thấy mộ, đây là việc mà nhà họ Tống chúng ta ít nhất phải làm được.” Tống Thiên Long kiên trì nói.

“Vạn nhất tìm được người… nhưng Tôn Phật Nhi lại không muốn giải trừ hôn ước thì sao ạ? Vì dù sao nhà họ Tống chúng ta cũng có tiền có thế, mà anh Chấn Cương lại là chàng trai quý tộc độc thân đáng giá nghìn vàng, lại đẹp trai lãng tử, phong lưu nho nhã.” (BB: hờ hờ hờ….tự nhiên thấy lạnh a….)

“Tất nhiên, Tôn Phật Nhi có quyền không giải trừ hôn ước.” Trong thâm tâm, ông đã coi cô là cháu dâu trưởng rồi.

“Ông…. ông biết rõ người cháu yêu là Trúc Nguyệt mà.”

“Tình cảm có thể từ từ vun đắp, chú Tôn cháu bác học đa tài, tính tình lại ôn hòa, nho nhã, vợ chú ấy cũng rất xinh đẹp, ông tin là con gái họ tuyệt đối không tầm thường chút nào.” Tống Thiên Long luôn đánh giá cao con gái Tôn Hoằng Chí, ông thực sự rất có lòng tin.

“Ông… ông chớ có quên rằng Tôn Phật Nhi lớn lên ở cô nhi viện. Tính cách và sự giáo dục của cô ấy, chúng ta căn bản không có cách nào dự đoán được, ông nên suy nghĩ lại. Cô ấy có lẽ không phù hợp với nhà họ Tống chúng ta.” Người duy nhất nhà họ Tống đời thứ ba vốn vẫn chưa lên tiếng, Tống Chấn Tân – em họ Tống Chấn Cương bây giờ cũng bắt đầu mở miệng.

Hai anh em đời thứ hai nhà họ Tống, mỗi người đều sinh được hai người con trai, ngày thường anh em họ vì phụ trách những công việc khác nhau, mà ít có cơ hội gặp mặt đông đủ, nhưng tình cảm giữa họ rất tốt, so với những gia tộc chỉ vì một chút gia sản mà náo loạn đến mức anh em không nhìn mặt nhau, điều này khiến cho ông Tống cảm thấy được an ủi sâu sắc.

Tống Chấn Tân nói có lí, mọi người đều gật đầu tỏ ý tán thành, ngay cả Tống Thiên Long cũng biểu hiện rõ vẻ chần chừ, mọi người cảm giác vô cùng hy vọng, nhưng thái độ của Tống Thiên Long đột nhiên lại chuyển thành kiên định.

“Chấn Tân nói không sai, nhưng đây vẫn chỉ là phỏng đoán, cũng không chắc chắn là sự thật, ông vẫn kiên trì muốn thấy mấy nhân tài như các cháu tính toán mãi thì độ chính xác sẽ được bao nhiêu.”

“Ông!” Các cháu đồng thanh kêu lên, trong số đó đương nhiên Tống Chấn Cương kêu to nhất.

———————————–

“Trúc Nguyệt, em nghe anh nói, Trúc Nguyệt…”

Chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp nhanh chóng chạy ra khỏi đại sảnh, hướng về phía lầu hai.

Quan Sơn Nguyệt thong thả nhìn người chạy ngay phía sau, Tống Chấn Cương với vẻ mặt ảo não.

“Lại cãi nhau à?” Anh thực không hiểu đôi tình nhân này đang làm cái gì nữa, suốt ngày cãi nhau, nhưng chỉ trong nháy mắt lại âu yếm thân mật.

Anh vốn không muốn quản chuyện này, nhưng quyền huynh thế phụ, từ khi cha mẹ qua đời, em gái Trúc Nguyệt là người thân duy nhất trên đời này của anh.

“Haizzzz….!” Tống Chấn Cương mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sofa.

“Lần này lại làm sao vậy?” Quan Sơn Nguyệt gấp cuốn tạp chí Thương nghiệp mới xem được một nửa đặt lên bàn.

“Vẫn là vấn đề cũ” Tống Chấn Cương chán nản tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà.

Quan Sơn Nguyệt trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Anh muốn… là anh của Trúc Nguyệt, anh có mấy lời không thể không nói.”

Tống Chấn Cương cảnh giác thu hồi tầm mắt, nhìn sang khuôn mặt nghiêm túc của Quan Sơn Nguyệt.

“Trúc Nguyệt năm nay đã 25 tuổi rồi. Tuổi 25 đối với một cô gái mà nói thì cũng không phải là còn trẻ nữa. Hôm qua, cô của anh có gọi điện tới, anh nghĩ cô ấy đã thay Trúc Nguyệt tìm đối tượng.”

“Anh Sơn Nguyệt…” Tống Chấn Cương kinh ngạc trợn mắt nhìn, giống như trên đầu Quan Sơn Nguyệt đột nhiên mọc sừng vậy.

“Không phải là anh hù dọa cậu, anh chỉ muốn nói cho cậu rõ sự thực thôi.”

Quan Sơn Nguyệt và Tống Chấn Cương đều là người thừa kế sản nghiệp, nhưng vì cha mẹ của Quan Sơn Nguyệt mất sớm nên từ rất sớm anh đã trở thành người đứng đầu tập đoàn. Sự chín chắn và bình tĩnh của anh so với một Tống Chấn Cương vẫn còn cha mẹ, lại được sự che chở của các bậc trưởng bối thì quả là….Chấn Cương vĩnh viễn không thể bì kịp.

“Sơn Nguyệt, anh biết rõ tình cảm giữa em và Trúc Nguyệt…”

“Anh hiểu rõ à?” Quan Sơn Nguyệt cầm cốc trà lên, chậm rãi uống. “Cậu và Trúc Nguyệt đã qua lại hơn một năm. Nhưng cậu vẫn không thể cho Trúc Nguyệt một sự bảo đảm, thậm chí ông Tống đến nay vẫn không thừa nhận Trúc Nguyệt. Mặc dù anh không nghi ngờ tình cảm của cậu với Trúc Nguyệt, nhưng anh cũng biết, ý định của cô anh không phải là không có lí, anh không có lí do để ngăn cản.”

“Sơn Nguyệt… Chúng ta là anh em, em nghĩ anh hẳn có thể thông cảm cho em, đứng về phía em.”

“Anh đã thông cảm cho cậu hơn một năm rồi, không phải sao?” Quan Sơn Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Tống Chấn Cương đáp. “Bây giờ không phải đến lượt cậu thông cảm cho anh sao? Cậu biết anh chỉ có một cô em gái, anh không thể để cho nó chịu bất cứ sự ấm ức nào cho dù là nhỏ nhất.”

“Em…” anh đương nhiên biết mình đuối lý, nắm tay lại, khẩn thiết nhìn người bạn tốt. “Cho em một chút thời gian, em tin em nhất định có thể thuyết phục….”

“Anh nghĩ, muốn thuyết phục ông già cổ hủ đó không dễ dàng, dù sao ông ấy nổi tiếng là người trọng chữ tín trên thương trường.”

“Hãy tin em, Sơn Nguyệt, em tuyệt đối sẽ không phụ Trúc Nguyệt.” Vây quanh anh bây giờ bốn bề đều là địch, cho nên anh quyết không thể để mất đi người bạn tốt, “Chỉ cần cho em thêm một chút thời gian, cho dù không thể thuyết phục ông, em cũng sẽ sớm tìm được Tôn tiểu thư để giải quyết việc này.”

“Thôi quên đi, trước mắt anh cũng không muốn nói nhiều làm gì.” Quan Sơn Nguyệt biết chỗ khó của anh, đứng dậy vỗ vỗ vào vai anh, “Người có thể cho cậu thời gian là ai, cậu hẳn là đã biết, làm thế nào để có được sự thông cảm của nó mới là vấn đề mà cậu phải đau đầu suy nghĩ. Cậu tự mình nghĩ đi!” Nói xong anh liền quay người rời đi, còn lại Tống Chấn Cương đang rơi vào trầm tư…

Quan Sơn Nguyệt đương nhiên không nghi ngờ thành ý của người bạn tốt, anh chỉ là cảm thấy Tống Chấn Cương nên quyết đoán và phải giải quyết vấn đề đúng thời điểm, nếu không cũng đừng trách anh hoài nghi tình cảm của cậu ta với Trúc Nguyệt.