Sau khi để Leo lại lâu đài gia tộc Minlery Queen cho Scorpius và Aries, hai người duy nhất biết sự tồn tại của Leo trong lâu đài thì Libra, Aquarius và Song Hoàng bỏ đi mất. Cancer cũng đã không còn có mặt ở đó vì tới lâu đài King Nostle của Taurus. Aries trốn vào rừng. Libra đi tìm Aries còn Aquarius và Capricorn thì lại gặp Scorpius trong lâu đài, Scorpius bỏ đi. Song Hoàng lại không hề quay lại lâu đài mà đi tìm Chu Tước. Tất cả những người biết về việc Leo đang bị trúng độc đều không ở bên cô gái lúc này. Không một ai hay biết, nhờ sự lơ là này, Leo sẽ biến mất khỏi lâu đài Minlery Queen.
Sau khi Scorpius biến mất, ông quản gia già bước lên cúi gập người cảm tạ Capricorn, mời họ sang phòng nghỉ nhưng Aquarius từ chối, dặn ông ta nói với Libra khi nào xong thì gọi cậu ta. Ông chẳng hiểu gì nhưng chẳng thể làm phật lòng người này, gật đầu ghi nhớ, dẫn Capricorn và Ara đến dãy phòng dành cho khách ở phía nam.
Lúc này, trong thư phòng của Libra, hình ảnh đơn độc và nhỏ bé của Leo được ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào. Cơ thể nhỏ bé của cô vì cơn đau đớn mà co lại khiến cho cô càng thêm nhỏ bé, trái ngược hoàn toàn với danh tiếng to lớn hiển hách của cô mà ai ai cũng phải khiếp sợ và kính trọng.
- A...
Cơn đau đớn xâm chiếm lấy một vampire xinh đẹp, đưa nó vào sự tận cùng của nỗi đau, khiến cho nó rên rỉ và cầu xin, khiến cho nó không thể nào nhận thức được. Leo cũng vậy. Cho dù có mang dòng máu kháng độc mạnh nhất của dòng tộc vampire thuần chủng thì vẫn không thể nào chống cự nỗi với loại độc dùng để giết dòng giống cao quý này được. Việc có thể chịu đựng đến giờ và giữ ý thức thật sự là một việc rất khó khăn.
Cả người cô đầy mồ hôi, làn da tái xanh, đôi môi khô khốc khe khẽ mở ra, vài lúc vì cơn đau mà lại rên lên, biểu tình nhăn nhó trên khuôn mặt cô khiến cho người khác nhìn vào có thể hiểu được phần nào cơn đau cô đang chịu đựng.
Độc tố Wie số hai, thứ độc kinh khủng nhất trong lịch sử các vampire. Nó sẽ ăn mòn từng tế bào trong cơ thể và vampire nào bị trúng chất độc này đều sẽ phải chịu đựng những cơn đau đớn bất tận không cách nào thoát khỏi.
"Cạch"
Cửa sổ lớn được mở ra. Từ bên ngoài, một bóng người bước vào, chiếc ngăn choàng đen che lấy khuôn mặt và cơ thể anh, tất cả những gì có thể thấy dưới lớp áo choàng đó là chiếc cằm nhọn ngẩng cao đầy kiêu hãnh cùng với đôi giày đen sáng bóng đang từng bước từng bước thoát ra khỏi chiếc áo choàng, sải từng bước chân về phía cô gái nhỏ đang co người lại.
Đứng trước Leo, con người bí ẩn cúi xuống. Cánh tay thon dài kéo chiếc mũ trùm của áo choàng xuống, để lộ khuôn mặt của mình. Mái tóc ngắn được cắt tỉa cẩn thận hơi rối màu đen tuyền đen bóng và mượt mà. Chiếc mũi cao thẳng tắp và ngay dưới là đôi môi không quá mỏng, cũng không dày, thờ ơ hé ra để cho không khí có thể thoát ra ngoài. Đôi mắt tím sắc xảo ngay dưới hàng lông mày thẳng tự nhiên nhu hòa. Cái phất tay tao nhã khiến cho mũ trùm nhẹ nhàng rơi xuống thật khiến cho người ta vừa ngưỡng mộ lại vừa tò mò.
Chàng trai đặt tay lên má Leo, đôi mắt hiện lên chút lo lắng.
- Ưm...
Cảm nhận được có vật khác thường trên mặt mình, Leo cố gắng mở mắt ra, miệng khẽ rên vì cơn đau đớn. Ngay khi mở mắt ra, cô nhanh chóng nhận ra được đó là ai, đôi môi khô khốc miễn cưỡng khẽ cười, trong đầu vang lên tiếng nói của người đối diện lúc trước.
"Mỗi lần gặp ta đều phải mỉm cười mới được nói chuyện với ta. Ta không thích kẻ xấu xí không biết cười."
- Gemini...
"Nếu chỉ có ta và ngươi, phải gọi tên ta."
Gemini nhíu mày nhìn Leo, khẽ mở miệng hỏi:
- Tại sao lại bị thế này?
- Wie số hai...- Leo cười khổ, nhưng ngay sau đó lại ho khù khụ, phun ra một ngụm máu đen.
Khuôn mặt Gemini nhất thời tối sầm lại. Lông mày nhíu chặt, anh thể hiện rõ ràng sự không hài lòng đối với cô.
Gemini cúi người xuống, dùng con móng tay rạch ngang cổ tay mình. Những giọt máu đỏ tươi từng giọt, từng giọt chảy ra, tiếp xúc với không khí lại trở thành màu đỏ thẫm uốn lượn quanh cổ tay anh, rồi lại từng giọt, từng giọt rơi xuống miệng Leo.
- Máu của ta có thể giúp ngươi giảm đau.
Nhận thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt vằn lên tia đỏ vì đau đớn, Gemini nhẹ giọng giải thích.
Anh không phải là người quá kiệm lời với những người trung thành với mình nhưng không có nghĩa anh hài lòng với cô. Khuôn mặt anh thể hiện rõ sự khó chịu.
"Khi ta bực tức hay khó chịu, ngươi tốt nhất nên im lặng."
Leo im lặng đón nhận ánh mắt của anh, đôi môi khô khốc lập tức trở nên mềm mại, mọng nước và ươn ướt do chất lỏng ấm nóng nơi đầu môi. Giọt máu quý giá của ngài đang chảy trong cơ thể cô khiến cho cô không khỏi dâng lên một sự vui sướng và cô cũng cảm nhận rõ ràng được là cơn đau thấu tim gan đã giảm đi đáng kể và điều đó khiến cho cơ thể cô đòi hỏi nhiều hơn. Ngay khi Gemini đưa cổ tay sát vào môi cô, Leo đã dùng răng nanh cắm phập vào cổ tay anh, từng chút từng chút nuốt vào bụng loại máu quý giá của ngài.
Đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của Leo đã có chút hồng nhuận, Gemini mới giật tay ra.
Anh không quan tâm đến ánh mắt khát máu của Leo do anh tạo ra, chỉ nắm chặt bàn tay đang chảy máu lại để ngăn dòng máu quý giá của anh chảy xuống tiếp. Anh tháo chiếc áo choàng đen quấn quanh người cô thật chặt rồi nhấc cô lên mà cô cũng không tài nào phản đối, để mặc anh dùng hai cánh tay rắn chắc bao bọc lấy cô. Phía sau lớp áo choàng đen của Gemini chính là bộ vest phẳng phiu màu xám tro với những đường chỉ tinh tế và sắc xảo, lớp vải vừa vặn ôm lấy cơ thể anh, không quá chật cũng không quá hẹp khiến cho anh thoải mái mà cũng có thể cho người ngoài nhìn vào nhận ra được sự đẹp đẽ của cơ thể anh.
Đôi cánh nâu sậm vươn dài ra ngay khi anh bước ra ban công, từ từ vỗ cánh rồi lại bay lên cao.
Leo lúc này nhờ sự lạnh lẽo của khí trời về đêm nên đã có chút tỉnh táo, ánh mắt cẩn thận nhìn về phía anh như chờ đợi mệnh lệnh nhưng khuôn mặt cũng có một chút khổ sở.
Làm sao có thể không khổ sở được chứ? Cô ai oán than thầm.
Nhờ máu của ngài, cô đã có thể chế ngự chất độc trong cơ thể mình, không chỉ cơn đau giảm đi mà trí tuệ lân sự minh mẫn của cô cũng được khôi phục. Mà lúc này, cả cơ thể cô bị quấn chặt bởi lớp vải đen của áo choàng, hoàn toàn không thể di chuyển được. Cô thử cựa quậy người thoát ra nhưng vô vọng do lớp áo choàng được cột chặt lại và hai cánh tay cứng rắn của ngài đang ôm chặt lấy cô.
Thấy cô cựa quậy, Gemini cúi mặt xuống, mày hơi nhước lên, ý hỏi cô dám cựa quậy?
Vâng, cô dám! Cô muốn nói vậy nhưng bản thân cũng biết không thể làm anh tức giận được nên đành dùng ánh mắt cố tỏ vẻ hối lỗi với anh mặc dù biết rõ anh có thể biết là cô đang rất-không-hối-lỗi.
Leo thả lỏng cơ thể của mình, quay đầu về phía trước, lặng yên ngắm nhìn bầu trời đêm bao la mà thở dài. Kể từ khi cha đem cô giao cho ngài, cô lúc nào cũng phải cố gắng hết sức mình để sinh tồn trong thế giới của ngài. Vậy mà chỉ mới vừa nhận nhiệm vụ lại lo ham chơi không phòng bị hay cẩn thận, hậu quả là Wie số hai, cô thật sự không thể tưởng tượng ngài đang tức giận đến mức nào.
- Ngươi đã tiếp xúc với ai?- Gemini không nhìn cô mà hỏi, câu hỏi không có ngữ điệu.
Leo nhìn Gemini khó hiểu nhưng rồi cũng ngoan ngoãn trả lời câu hỏi mà anh muốn nghe:
- Song Hoàng, do Cancer giới thiệu.
Cả cơ thể Gemini nhất thời cứng lại, đôi mắt thờ ơ mở to, đồng tử co rút nhanh chóng thể hiện sự ngạc nhiên nhưng rồi lại trở nên lạnh lùng.
- Song Hoàng?
Anh hỏi lại.
- Vâng.
Cô khẳng định.
- Được lắm.- Gemini nghiến răng nói.
Ánh mắt u tối thể hiện rõ sự tức giận của anh. Anh liếc nhìn Leo đang cứng người vì sợ hãi trước sự thay đổi của anh mà hừ nhẹ.
- Ta sẽ tính số với ngươi sau.
Nói rồi, đôi cánh anh đập nhanh hơn, đưa Leo rời khỏi địa bàn của Minlery Queen, bước vào thế giới của anh, đưa cô trở về địa bàn của anh, về nơi cô đã sống hơn hai thế kỉ.