Mười tuổi, Tống Khuynh Vân bị cha đuổi ra khỏi cửa cùng với người mẹ ngu ngốc của mình, một chiếc xe hơi màu đen dừng ngay trước mặt cô. Tám năm, nhà họ Hạ chứa chấp cô và mẹ cô đã được tám năm. Ngày sinh nhật tròn mười tám tuổi của cô, cũng chính là ngày kết hôn của cô và đại thiếu gia nhà họ Hạ – Hạ Vũ Hi. Trong phòng hóa trang của hôn lễ, hắn lại ở trước mặt cô dây dưa cùng người phụ nữ khác, hạ nhục cô, chỉ vì cô không phải là người phụ nữ mà hắn muốn kết hôn.
Ba tháng trải qua cuộc sống nhà giàu làm cho cô khiếp sợ, lần đầu tiên hắn đưa cô ra ngoài để dùng bữa tối dưới nến. Cũng là lần đầu tiên hắn dịu dàng với cô, nhưng thật không ngờ, đằng sau sự dịu dàng lại là sự thật tàn khốc, hắn không chút nào tiếc rẻ, đem cô lên giường cùng người đàn ông khác, lòng cô đau đớn.
Năm tháng sau, cô mang thai, hắn chở cô đến bệnh viện, tàn nhẫn nói: “Thân thể cô bẩn thỉu, không xứng sinh con cho tôi”. Cô tuyệt vọng nhìn hắn, lạng lùng đáp lại: “Vậy thì cứ lấy đứa nhỏ đi đi, anh cũng không xứng làm cha của nó”. Người hắn yêu trở về nước, vì muốn được ở cùng cô ấy, muốn lấy đi vị trí phu nhân của cô, hắn nhẫn tâm hạ thủ khi cô ngồi trên xe, vui mừng nhìn cô cùng mẹ vùi thây trong biển lửa…
Sáu năm sau, một phiên bản thu nhỏ của cô chỉ vào trong ti vi, nhìn hắn cùng vị hôn thê đang tươi cười rực rỡ, cô bé ngây thơ hỏi: “Mẹ! Sao tên khốn kiếp này lại ở trong TV, còn bà tám bên cạnh hắn là ai vậy? Dáng người thật khó coi”. Cô sờ vào khuôn mặt giống mình như đúc của con gái, dịu dàng nói: “Mẫn Nhi! Mẹ dẫn con đi chơi “Vô gian đạo” có được hay không?”