THÔNG THIÊN ĐAN Y

Tình trạng
Đang ra
Nguồn
DĐ Lê Quý Đôn
Lượt xem
207
Đánh giá

Editor + beta:buonkhongten

Giáo sư Thư Thanh Ca là thiên tài trẻ tuổi của y học Trung Quốc ở thế kỷ 21, bởi vì thỏa mãn ý thích muốn nghiên cứu một gốc thảo dược thần bí nên trúng độc mà chết, lại không nghĩ rằng linh hồn của mình xuyên qua dị giới, đầu thai đến Du Long đại lục.
 

Hạng Thiên Ca – nàng là đích nữ của Hạng gia.
Từ khi sinh ra trên khuôn mặt đã có vết bớt hình con rồng đen xấu xí, người người gọi là yêu nghiệt bị nguyền rủa, người gặp người sợ.
Năm lên sáu tuổi, trong buổi khảo nghiệm năng lực, nàng bị đặt cho biệt danh là phế vật, không cách nào tu luyện, bị cả gia tộc vứt bỏ, người gặp người ức hiếp.
Trừ bỏ phụ thân, mẫu thân luôn luôn yêu thương, sủng ái nàng vô vàn.


Hạng Thiên Ca thế nhưng bình tĩnh tự nhiên, hừ, một thân tài hoa kiếp trước là thiên tài y học lại có thể để cho các ngươi chà đạp.
Kiếp trước nàng là người nghiên cứu y học, chế tạo dược liệu, tinh thông võ thuật há lại để cho Hạng gia làm khó dễ sao.


Một tay xây dựng thế lực, củng cố địa vị, che chở người thân, bảo vệ tôn nghiêm của chính cả nhà mình, Hạng gia dám đấu với nàng, chỉ có sống không bằng chết.
Ở Đại Vũ hoàng triều này, Hạng Thiên Ca ta muốn là được!

Các ngươi sợ hãi khuôn mặt xấu xí của ta, chế giễu ta, hoàn toàn coi thường ta, ức hiếp ta, truy sát ta.
Nhưng các ngươi quên rằng một khi không giết được ta, để cho Long hồn thức tỉnh, lấy Viêm hỏa luyện thể, thuế thai hoán cốt, dược thảo thần bí kia, từ đó về sau phế vật biến thiên tài, dung mạo tuyệt sắc lấy Long hồn làm khế ước, độc dược làm bạn, luyện đan, điều khiển vạn thú, kia con đường cường hãn, ai dám tranh phong, chỉ có một chữ: Giết!

Đoạn ngắn: 
Lần đầu gặp "Ô ô, tỷ tỷ, tỷ tỷ, luân gia cũng muốn ăn đùi gà.
.
.
" Vùng hoang vu, một con thú nhỏ màu vàng xa lạ ôm lấy bắp chân của nàng, nước mắt rơi giàn giụa ướt một mảng lông trên má.


Hạng Thiên Ca cúi đầu, một tay xách lên con thú kia, cười tà ở trước mắt quơ quơ, chỉ tới khi tiểu tử choáng đầu hoa mắt mới nói,"Ở đâu ra tiểu Cẩu? Lại có thể nói? Còn muốn ăn đùi gà? Không thể cho! "Vèo " một tiếng bóng dáng thú con đã trở thành một điểm nhỏ càng bay càng xa.


"Đông" thú con màu vàng ngã chỏng vó, mắt nổi đom đóm, té ở mặt đất dưới chân nam tử dung mạo “xinh đẹp” hơn cả nữ nhân, hắn nhếch miệng cười ôn nhu "Chủ Ngân, chủ Ngân, Luân gia không có lừa gạt đến đùi gà, tỷ tỷ kia thật hung dữ, không chỉ có đem người của gia giống như ném ném xuống, còn không cho Luân ăn đùi gà, chẳng lẽ Luân gia không thể sao? Ô ô"

Nam tử tuấn dật, nhẹ nhàng nhặt lên thú nhỏ, sau một khắc vẻ mặt trở nên dữ tợn vô cùng, vung tay ném cái búa đốn củi, hùng hổ hướng về Hạng Thiên Ca đi tới" Hừ, cư nhiên lại có thể đối đãi với tiểu sủng vật của lão tử như vậy, chẳng lẻ sủng vật của lão tử không đáng yêu sao? nhìn Lão tử đều đoạt hết đùi gà của ngươi xem”.