Edit: Ổ Xù Già (C1-16) /Sentancuoithu (C17-)
Thể loại: Đam mỹ, giang hồ, sư đồ, niên hạ, 1×1, HE
Tình trạng bản gốc: Hoàn (213 chương)
Nguyên tắc vẫn như cũ: Đam mỹ cổ trang, mỹ nam tử, chung tình 1×1, không phụ tử/huynh đệ, không nhược thụ, không cao H (nếu H cũng phải thanh thủy văn), không luyến đồng, quan trọng nhất là HE, người có tình thân sẽ thành quyến thuộc. Con tym mỗ vốn mong manh dễ vỡ a!
Về tên truyện: Phong Đao – Phong ở đây là niêm phong, khóa lại, hiểu nôm na là cất cây đao vào, không dùng nữa, cũng có thể gọi là thoái ẩn giang hồ.
Văn án:
Ở đâu có người, nơi đó có giang hồ.
Người trong giang hồ, đạo nghĩa tận trời, phong lưu tiêu sái.
Một người, một vũ khí, một thân lang bạt.
Có một người, thời niên thiếu ấy vừa bước chân vào giang hồ, vấp phải muôn vàn trắc trở, người lừa ta gạt, bẫy rập giăng đầy.
Một thân kinh qua bao phong sương, gian khó, từ đó trở thành một người chuyên đi bẫy người khác.
Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi. (*)
“Ngũ hồ tứ hải đều là chiến tranh, ở chốn giang hồ ấy hả, có ân báo ân có oán báo oán, cứ thế lặp đi lặp lại, không sống thì là chết.”
Rất nhiều năm về trước, chàng thiếu niên Sở Tích Vi vừa mới bước vào sư môn đã nghe thấy câu nói ấy, cứ như bị tuyết đổ lên đầu, lạnh thấu xương.
Dọa tiểu đồ đệ xong, Diệp Phù Sinh mới thản nhiên nhấp một miếng trà: “Câu trên chỉ là nói nhảm thôi.”
“…”
Mỗi một thiếu hiệp mới bước chân vào giang hồ đều sẽ gặp phải đủ loại bẫy rập, nửa đời trước Diệp Phù Sinh cũng vì thế mà giẫm qua không biết bao nhiêu cái bẫy, nửa đời sau y triệt để tỉnh ngộ, quyết định đi bẫy người khác.
Tuy nhiên, nếu thật sự đơn giản như thế, đã không phải gọi là giang hồ.
Nhất kiếm phá vân khai thiên địa, Tam đao phân lưu định càn khôn. Đông tây Phật đạo tranh trước sau, Nam Bắc Nho Hiệp luận cao thấp.
Truyền thuyết sẽ không vì con người già đi mà biến mất, ân oán cũng sẽ không vì thời gian trôi mà phai nhạt.
Nhất đại đao khách Kinh Hồng từ giã triều đình quay lại chốn giang hồ, y vốn định buông bỏ tất cả sống hết quãng đời còn lại, nào ngờ tiểu đệ tử năm đó y thu nhận giờ đã trở thành nhất đại Hắc Sơn Lão Yêu, còn túm đuôi y không chịu buông tha.
Trước hiểm độc lại chịu sỉ nhục sau hóa biệt nữu đệ tử công Vs bản thân luôn tự đâm đầu vào chỗ chết – không ngừng cợt nhả sư phụ thụ.
Đây là câu chuyện về một vị sư phụ tính tình cợt nhả đi phiêu bạt khắp giang hồ gợi ra những ân oán ngày xưa trong võ lâm.
Đây cũng là một câu chuyện lãng mạn về một vị đồ đệ ngạo kiều, muộn tao, trung khuyển quyết đuổi theo sư phụ không rời.
Tranh vanh quá hậu, phồn hoa thành hôi. Kinh hồng Lược Ảnh, thiên hạ phong đao.
Chú thích:(*) Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi.
Dịch: Thiên hạ phong vân có bọn ta, giang hồ chốn ấy mới kinh qua.
(**) Tranh vanh: Thời kỳ đỉnh cao.
(***) Về tên truyện: Phong Đao – Phong ở đây là niêm phong, khóa lại, hiểu nôm na là cất cây đao vào, không dùng nữa, cũng có thể gọi là thoái ẩn giang hồ.