Sở Dĩ An cầm trên tay thanh gươm, bước đến gần nàng, gương mặt lạnh lùng mang sự sợ hãi trên nét mặt.
Hắn nắm chặt tay của nàng lại, hôn lên những giọt nước mắt long lanh tinh khiết như viên pha lê kia của nàng.
"Nàng thật tàn nhẫn, làm sao nàng có thể ép ta yêu nàng rồi bắt ta xa nàng khi trái tim của ta đã thuộc về nàng?"
Hắn nhìn thẳng vào vào con ngươi đen láy kia, cô ủ rũ không dám nhìn vào hắn, cúi gầm mặt xuống. Tim đau như vừa bị thanh gươm kia kết liễu, giết chết con tim ấm áp của nàng. Nàng cũng như hắn, rất đau đớn khi phải kết thúc mối tình cảm nồng nàn này. Thời gian qua có lẽ nàng và hắn đã có những thời g hạnh phúc bên nhau, như thế là quá đủ cho nàng rồi!
" Nàng không yêu ta? Hay là do ta không tốt?"
Cố nén cảm xúc, nàng tránh né ánh mắt đó, cách xa hắn ra, đứng trên cây cầu vừa dài vừa rộng kia mà nàng cứ ngỡ đây là cây cầu ngắn nhất của Lục Quốc vậy, đi hết con đường này nàng và hắn sẽ rời xa nhau mãi mãi!
"KHÔNG PHẢI, là do ta quá tàn nhẫn!"
"ĐÚNG, nàng thật tàn nhẫn, nhưng ta yêu nàng!
Hắn kéo nàng về phía mình, vứt thanh gươm xuống đất, ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng. Nàng im lặng, ôm lấy hắn, nước mắt rơi lả chả xuống bờ vai của hắn. Hắn chỉ muốn ôm nàng thật lâu, muốn giữ thời gian này mãi mãi!