GIẢ CHẾT CŨNG KHÔNG CỨU NỔI THẾ GIỚI

Tác giả
Tình trạng
Đang ra
Nguồn
Sưu tầm
Lượt xem
645
Đánh giá
Văn án tác giả:

Liên Hề trời sinh đã có một đôi mắt âm dương, từ nhỏ đến lớn mỗi ngày đều “được” chúng quỷ cậy nhờ làm việc.


Giúp quỷ hoàn thành tâm nguyện, ắt có đền đáp.
Thế nhưng trước khi làm xong, không ai biết được sự đền đáp đó sẽ là công đức hay là nghiệp chướng.


Mỗi lần Liên Hề giúp đỡ chúng quỷ làm việc xong, quanh thân tụi nó sẽ phát sáng ngay lập tức.


Ánh sáng vàng là công đức, ánh sáng đỏ là nghiệp chướng.


Nhưng làm việc tốt chưa chắc đã đạt được công đức mà làm chuyện xấu chưa chắc đã rước phải nghiệp chướng.


Đạt được công đức trời sẽ giáng lục sắc, gặp nghiệp chướng thì ra cửa giẫm phải cứt chó.


Sau ba ngày liên tiếp ăn côn trùng trong cơm hộp, Liên Hề đã hoàn toàn hiểu ra: “Giả chết mới có thể cứu vớt được thế giới quan của mình!”

Cứ tưởng rằng giả chết là có thể sống một đời an ổn, ai ngờ xung quanh mình càng lúc càng nhiều ma quỷ kéo đến, càng ngày càng nhiều người kỳ quái xuất hiện.
Cho đến một ngày nọ, có một tên vàng rực lướt ngang qua cậu, Liên Hề trợn mắt há mồm, túm chặt lấy!

Ánh – Liệt Thần – Vàng: “???”

Liên Hề ( ổn định lại nhịp thở): “Chào anh, xin hỏi phải chăng anh có tâm nguyện gì chưa được hoàn thành ư? Báo đáp bằng công đức hay tiền rớt xuống từ trên trời gì đó đều được hết, chủ yếu là tôi có lòng tốt, thích giúp đỡ mọi người, đời này làm Lôi Phong sống, đội viên khăn quàng đỏ, muốn giúp anh giải quyết hết nỗi trăn trở trong lòng, được luân hồi tử tế, sống làm người một lần nữa, bắn tim nè ~”

Cùng lúc đó, chúng quỷ thần Địa Phủ.


“Tổn thọ mất! Minh Vương biến mất rồi, Vong Xuyên cạn khô rồi!”

Văn án cục súc:

Chủ tịch giả nghèo để thử lòng nhân viên, tiện thể leo top BXH.


Đừng bao giờ coi thường người khác